“Tất nhiên là ta hiểu, nhưng ngươi không thấy con cương thi này rất lanh lợi sao?”
“Rất lanh lợi.” Đánh cũng rất đau, ông mãi mãi thể không quên được ngày mà cô xông vào Bạch Viêm môn của ông rồi đánh ông đâu.
Lan Khuê đứng bên cạnh Trầm Lăng nhẹ nhàng hỏi: “Trầm Lăng, huynh có muốn cùng ta đánh con cương thi đó không?”
“Không, cảm ơn.” Trầm Lăng lập tức từ chối.
“Vậy à.” Ánh mắt Lan Khuê xẹt qua một tia tức giận cùng buồn bực.
Đại diện Phi Lịch môn là một kẻ trông rất gian xảo, hắn mỉm cười nói với Lan Khuê: “Lan sư muội, không biết muội có muốn lên sàn đấu cùng ta không?”
“Được.” Lan Khuê không ngần ngại mà đồng ý, lấy từ bên hông ra một cái roi, ánh mắt nhìn cô đầy lửa giận.
Vân Yến đứng im chờ bọn họ lên.
“Chịu… Chịu thua.” Lan Khuê cắn răng la to.
Vân Yến vươn tay, Lan Khuê đặt bảo bối của môn phái mình vào. Bảo bối của Lịch Phi môn là một cây bút bằng gỗ, của Quang Tư môn là một chiếc nhẫn.
Tên nhìn gian xảo lúc nãy đã bị cô ném thẳng xuống sàn đấu, chỉ có Lan Khuê vì là nữ nhân nên được cô ‘thương yêu’ không ném xuống.
Hai người họ được mấy đệ tử của Bạch Viêm môn đưa đi điều trị, bây giờ là trận chiến cuối cùng giữa Trầm Lăng và Vân Yến.
“Tiểu cương thi, dù gì ngươi cũng đã thắng hết cả rồi. Vậy ta đấu với ngươi chẳng phải là vô nghĩa sao?” Trầm Lăng đứng im dưới sàn đấu, dường như không có ý định muốn đấu với cô.
“Nếu ngươi không đấu với ta thì Lan Khuê sẽ nghĩ rằng ngươi nhường nhịn ta, kẻ mạnh như ngươi không thèm đấu với kẻ yếu như ta.” Vân Yến nói toạc ra ý nghĩ của Lan Khuê.
“Ngươi không yếu, mà ta cũng không mạnh. Đấu với ngươi thì ta sẽ chết hoặc là gãy tay gì đó.” Trầm Lăng hơi nhướng mày.
“Vậy là ngươi sợ hãi nên không muốn đấu?” Vân Yến mỉm cười trêu chọc.
“Chắc là vậy, đột nhiên sợ ta sẽ khiến ngươi đau, không muốn đấu.”
Vân Yến: “…”
“Nhìn ngươi mặt mũi cũng rất ưa nhìn nhưng không ngờ lại mắc bệnh ảo tưởng.” Vân Yến trợn mắt.
“Thắng thì có được gì không?”
“Được ta cho ăn đập.”
“Vậy đấu thôi.”
Mọi người: “…” Trầm Lăng đệ tử giỏi nhất Kết Huyền môn lại là M?
Trầm Lăng rút kiếm ra, kiếm của hắn ta màu đen, xung quanh chuôi kiếm được vẽ một ấn ký màu đỏ, thân kiếm được bao bọc bởi hoa văn màu đỏ thẳm như máu, cây kiếm có một luồng hắc khí như cây kiếm của cô nhưng luồng hắc khí đó rất ít, không đủ ảnh hưởng đến cô.
Trầm Lăng là người động thủ trước, hắn ta ra tay rất mạnh, từng nhát kiếm mạnh mẽ dứt khoát.
Vân Yến vờ làm một động tác giả để anh ta nghĩ rằng cô sơ hở sau đó dùng kiếm đâm thẳng vào tay hắn ta.
Không kịp trở tay, Trầm Lăng đành đánh tay không, tay dùng toàn bộ sức lực đánh vào làn da cương thi của cô.
Nhưng mà tiếc quá, nhiêu đây không đủ để đánh bại cô.
Vân Yến giữ chặt tay Trầm Lăng rồi tung cước vào bụng hắn ta.
Trầm Lăng nhìn cô, trong tay tạo ra một quả cầu màu đen cố gắng hướng vào người cô.
Vân Yến dừng lại thả hắn ta, tay chụp lấy quả cầu màu đen đó, sau đó lại đạp vào người hắn khiến hắn ngã xuống giữa sân đấu.
Thằng quỷ nhỏ này có hắc khí giống cây kiếm lúc nãy, thật không ngờ nha.
Vân Yến bóp nát quả cầu ấy, sau đó chân đạp vào tay của hắn ta.
“Tiểu tử, còn nhỏ thì đừng dùng mấy cái này.”
“Tiểu cương thi, ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Trầm Lăng không để ý cái tay của mình mà vui vẻ hỏi cô.
“Một thời gian ngắn nữa, ngươi sẽ bị nó cắn nuốt ngược lại, lúc đó sẽ không ai cứu được ngươi.” Vân Yến cố ý dậm mạnh lên tay hắn ta.
Cây kiếm của Trầm Lăng rất biết điều, tự mình bay đến tay cô.
“Bảo bối của Kết Huyền môn?” Vân Yến nhướng mày nhìn cây kiếm.
“Đúng vậy.”
Trầm Lăng lẳng lặng nhìn cô, tại sao góc nào nhìn tiểu cương thi cũng thật đẹp vậy nhỉ?