Chiến Bắc Thiên nghe thấy giọng của Hướng Quốc, liền đen mặt đi ra mở cửa phòng.
Hướng Quốc thấy Chiến Bắc Thiên đi ra, lập tức nói một câu: “Lão đại, ăn cơm thôi.”
Nói xong, liền sải bước dài chạy tới cầu thang, chạy nhanh xuống căn tin dưới tầng một.
Tôn Tử Hào đang xem đội hậu cần chuẩn bị cơm, thấy cậu ta thở hồng hộc chạy xuống, lấy làm lạ hỏi: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Cơm nước đã xong đâu.”
Hướng Quốc thở hổn hển: “Không chạy nhanh, tôi sợ bị lão đại chặt hai chân lắm.”
“Sao lão đại lại muốn đánh ông?”
Hướng Quốc: “…….”
Cậu cố ý cắt ngang tính phúc của lão đại, chỉ sợ giờ lão đại muốn cầm súng lên bắn chiu một cái vào tim mình luôn.
Ở trên tầng, sao Chiến Bắc Thiên không nhìn ra được ý đồ của Hướng Quốc chứ, liền đen mặt quay về phòng, nói với Mộ Nhất Phàm: “Xuống ăn trước đã.”
Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa hay trông thấy Trịnh Quốc Tông ở phòng đối diện ôm bé con đi ra.
Trịnh Quốc Tông cau mày nói: “Cái tên Hướng Quốc kia bị sao thế, gọi người ta đi ăn mà như mắng nhau không bằng, giọng nói to bao nhiêu liền to bấy nhiêu.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Người dị năng hệ hỏa tính tình thường hay nóng nảy như vậy.”
Ba người lớn một trẻ em đi xuống căn tin dưới tầng một.
Thế nhưng, cơm nước còn chưa được chuẩn bị xong, Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là cùng Trịnh Quốc dẫn bé con ra vườn hoa đi dạo.
Chiến Bắc Thiên tìm Mao Vũ bàn luận chuyện tăng nhân công tuần tra gác đêm.
Đến khi ăn xong, Mộ Nhất Phàm liền quay về phòng tắm.
Anh có nhiều nước để tắm như vậy đều phải cảm ơn công lao của Mao Vũ, bởi Mao Vũ là dị năng hệ thủy, cho nên sáng sớm đã chuẩn bị nước tắm cho anh và Chiến Bắc Thiên.
Lúc anh tắm xong đi ra, trông thấy Chiến Bắc Thiên mang một ấm nước về, sau đó cầm cái cốc trên bàn lên, rót cho Mộ Nhất Phàm một cốc nước nóng.
Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhận lấy cái cốc: “Cho tôi uống à?”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm thử uống một ngụm, nhận thấy nước trong vắt, sau khi uống vào bụng, nhất thời có cảm giác toàn thân trên dưới đều vô cùng thoải mái, hơn nữa, cái bụng đói mấy ngày nay lập tức có cảm giác chắc bụng.
Anh nhanh chóng hiểu ra, nhất định là nước suối lấy từ linh tuyền trong không gian của nam chính, liền uống một hơi cạn sạch.
Đây là nước linh tuyền trong không gian của nam chính, rất khó có được, nếu không tranh thủ uống luôn thì thật có lỗi với bản thân.
Huống hồ, giờ anh không giống như trước khi chưa biến thành tang thi, lo sau khi uống nước suối sẽ đẩy nhanh tốc độ thi hóa.
Giờ anh chỉ hận mình không thể trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ là không biết sau khi uống xong, sẽ có phản ứng gì.
Chiến Bắc Thiên nhìn anh uống hết, hỏi: “Uống nữa không?”
“Còn nữa à?” Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên.
Chiến Bắc Thiên liền rót cho anh thêm cốc nữa: “Sau khi uống xong, có cảm giác thế nào?”
“Cảm thấy không đói bụng gì nữa.”
Chiến Bắc Thiên: “……….”
Mộ Nhất Phàm lại uống sạch cốc thứ hai vào bụng xong: “Còn nữa không? Cho tôi thêm một cốc nữa.”
Chiến Bắc Thiên nghĩ đã rất nhiều ngày rồi Mộ Nhất Phàm không ăn được gì tử tế, cũng không ngăn cản, liền rót thêm cho anh một cốc nước suối.
Mộ Nhất Phàm uống cốc thứ ba xong, không đòi Chiến Bắc Thiên thêm nữa.
Anh biết không phải uống càng nhiều thì mình càng có thể trở nên lợi hại hơn, có một số việc cần phải tiến hành theo tuần tự, cứ từ từ mà tới.
Thế nhưng, anh không có dị năng, sau khi uống nước linh tuyền xong, liệu có thể trở nên thật mạnh mẽ không?
Với cả, sao đột nhiên nam chính lại cho anh uống nước suối lấy từ linh tuyền nhỉ?
Bộ không sợ anh quá mạnh, nam chính sẽ không thể khống chế được anh sao?
Chiến Bắc Thiên nhìn chằm chằm anh, muốn nhìn xem trên người anh có sự biến đổi gì.
Nếu là người bình thường, sau khi uống nước linh tuyền, ngoài đau bụng ra, cơ thể sẽ bài trừ hết những chất thải bẩn độc trong cơ thể, thế nhưng sau khi Mộ Nhất Phàm uống xong, sao lại không có chút phản ứng gì?
Là bởi vì trước đó từng uống nước linh tuyền rồi, hay là bởi vì Mộ Nhất Phàm là tang thi, cho nên không bài trừ được chất bẩn độc trong cơ thể?
“Ngoài không đói bụng ra, còn có cảm giác gì không?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”
Anh len lén liếc nhìn cơ thể mình, không thấy chất bẩn được tiết ra ngoài cơ thể, cũng hết sức thắc mắc trong lòng.
Nhưng có thắc mắc nữa cũng không tìm ra được đáp án, trong tiểu thuyết của anh, Chiến Bắc Thiên chưa từng đưa nước linh tuyền cho tang thi uống, cho nên anh cũng không biết tang thi uống nước linh tuyền xong sẽ biến thành dạng gì.
Chiến Bắc Thiên lại hỏi: “Có cảm thấy năng lượng gì chạy trong cơ thể không?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu.
Chiến Bắc Thiên lại quan sát anh thêm mấy phút, vẫn không thấy anh có bất cứ biến hóa gì, liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm.
Đến khi hắn tắm xong đi ra, Mộ Nhất Phàm đã nằm trên giường ngủ.
Chiến Bắc Thiên đứng bên bậu cửa sổ hóng gió, đợi tóc khô rồi, liền nằm xuống giường.
Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm liền dịch người gần về phía hắn.