“Chuyện gì?.”
Giọng nói không vui của Nguyễn Tuấn Kiệt vang lên trong điện thoại làm Khương Bạc im lặng vài giây, trong lòng cô thầm nghĩ không biết có phải An Thư đã chọc tức đến lão đại không.
“Lão đại, 4 giờ chiều ngày mai chúng ta khởi hành sang Hy Lạp.”
An Thư mở cửa bước vào thấy Nguyễn Tuấn Kiệt đang nghe điện thoại nên không lên tiếng.
Anh bỏ điện thoại xuống nhìn An Thư: “Ngày mai em đi cùng anh sang Hy Lạp.”
“Để xem sao”
An Thư đi từ từ lại phía anh. Cô không biết trong lòng Nguyễn Tuấn Kiệt khó chịu đèn nén, cô vươn tay cầm lấy bàn tay không bị thương của Nguyễn Tuấn Kiệt kéo anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Trước ánh mắt khó hiểu của anh, An Thư vươn tay cầm lấy bàn tay bị thương của anh, cô nhẹ nhàng tháo ra cái cà vạt lúc này đã ướt đẫm vì máu.
Một vết thương sâu thẳm hiện ra trước mắt của An Thư, đối với cô vết thương này chẳng là gì cả những cảnh thường kinh hòang này An Thư đã chứng kiến vô số lần.
Nhưng lần này thì khác người bị thương chảy nhiều máu chính là Nguyễn Tuấn Kiệt, nên trong lòng An Thư không khỏi thương xót.
“Anh còn đau không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn chút đau lòng làm Nguyễn Tuấn Kiệt cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Anh mỉm cười lắc đầu nhìn An Thư bằng ánh mắt yêu thương.
“Vết thương này đối với anh chẳng là gì cả.”
Nguyễn Tuấn Kiệt nói một cách vô cùng thản nhiên, nhưng lại khiến trái tim An Thư thắt lại.
Đúng người như anh và cô, những chuyện này đối với hai người vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ.Với thân phận của anh, chắn chắc có rất nhiều kẻ địch cho người ám toán.
Vừa nghĩ đến việc này cặp mắt dịu dàng yêu thương của An Thư chợt hiện lên sát khí. Bất đầu từ hôm nay, ai dám đối đầu với Nguyễn Tuấn Kiệt cũng chính là kẻ địch của An Thư cô.
Từng thần sắc biến đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của An Thư, đều bị Nguyễn Tuấn Kiệt thu hết vào trong ánh mắt nguy hiểm của mình.
Trong lòng anh biết những nỗi lo âu hiện giờ của cô đều do anh mà ra.
Anh yêu thương vươn tay nâng cằm của An Thư lên, để khuôn mặt yêu kiều của cô đối diện với khuôn mặt anh tuấn cùng với ánh mắt dịu dàng của anh.
“Em không cần vì anh mà lo lắng, việc duy nhất em cần làm chính là ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Nguyễn Tuấn Kiệt anh.”
Nguyễn Tuấn Kiệt nói xong không đợi An Thư nói gì, liền cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô.
Có trời mới biết hiện tại những nỗi lo lắng trong lòng anh đều phát sinh từ An Thư mà ra.
Thà rằng An Thư và anh không nảy sinh tình cảm, vậy thì việc của cô anh sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của anh, đã thuộc về anh thì thất cả mọi chuyện có liên quan đến cô anh đều quản.
An Thư ngơ ngát không biết hiện tại trong lòng Nguyễn Tuấn Kiệt đang nghĩ gì, nhưng điều cô biết chắc chắn chính là thân thể cường tráng của anh đã có phản ứng với nụ hôn này, cô vội vàng đẫy anh ra nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Tuấn Kiệt, để tôi băng bó lại vết thương cho anh trước.”
Sau khi băng bó lại vết thương cho anh, An Thư viện cớ có việc để về trước.
*********
Buổi trưa ngày hôm sau, An Thư vừa bước ra sảnh công ty Phạm Thị đã thấy Nguyễn Mộc Thần bước từ thang máy ra.
An Thư đi lại chào hỏi: “Sao chị lại ở đây?”
Mộc Thần: “Chị mang cơm cho anh Nam mà em có bận gì không chị em mình nói chuyện”
“Dạ không chị em mình qua quán nước đối diện”
Mộc Thần và An Đào qua quán nước ngồi xuống nói chuyện
“Chị chưa có dịp mời em bửa cơm để cảm ơn em đã cứu Tiểu Khiêm nữa”
An Thư xua tay nói: “Không cần đâu chị. Giúp người là chuyện đương nhiên còn lại là con của chị và anh Nam nữa em càng phải giúp, em đã nợ anh Nam nhiều rồi không biết bao giờ cho hết”
Mộc Thần e dè nói: “Mà có chuyện này chị muốn nhờ em giúp?”
“Chị cứ nói”
“Thật ra chị biết Tuấn Kiệt nó gặp nhiều nguy hiểm nhưng nó chẳng bao giờ nói ra cho gia đình biết. Chị nghe đâu nói sắp đi Hy Lạp nên chị nhờ em đi cùng nó. Chị xin em đấy An Thư”
An Thư lúng túng chẳng biết nói làm sao.
“Chị đừng nói thế mà”
“Chị xin em đấy An Thư. Chỉ có em mới giúp nó thôi”
Thấy Mộc Thần như thế cô cũng mềm lòng: “Được coi như em vì chị cũng như trả một phần ơn của anh Nam em sẽ đi. Chị cứ báo với Tuấn Kiệt đi”
“Được được chị nói với nó. Chị cảm ơn em nhiều” Mộc Thần mừng rỡ nói.
“Vậy thôi em về chuẩn bị trước”. Nói rồi An Thư đứng dậy chào tạm biệt Mộc Thần.
Mộc Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Tuấn Kiệt: “An Thư đồng ý đi rồi đó. Nhớ bảo vệ con bé thật tốt nếu không Nguyễn gia đền không nổi báu vật của Phạm gia đâu”
“Cũng là báu vật của em”