Vu Văn trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu mới hồi hồn kêu vọng vào phòng: “Anh ơi!! Hơn ba mươi mấy giám thị tới đây bắt mình kìa!”
Du Hoặc: “?”
Làm trò khùng điên gì thế này?
154 ngoài cửa trợn trắng mắt, đồng lòng cùng nói y như Du Hoặc.
Cậu ta cũng cảm thấy tất cả các vị đồng nghiệp đằng sau mình đây đều khùng điên hết rồi, một thí sinh vi phạm quy định mà đã “toàn quân xuất phát” cứ như tám đời chưa từng thấy thí sinh qua vậy.
Rõ ràng những người phụ trách các thí sinh quốc nội chỉ có vài ba mống bọn họ, cái nhóm này lại một hai nằng nặc tới đây góp vui nữa ấy chứ.
Vậy thì cũng được đi, nhưng sao lại bắt cậu ta biến thành hướng dẫn viên du lịch luôn vậy?
“Im lặng, muốn tám cái gì thì lát về rồi nói.”
Cậu ta quay đầu cảnh cáo nhóm đồng nghiệp đáng xấu hổ kia.
Đáng tiếc, không có tác dụng.
Những người đó thấy Vu Văn là sửng sốt, sau đó liền mồm năm miệng mười nói tiếp: “Sao lại là thằng nhóc con này thế?”
“Cậu là ai?”
“A đâu rồi? Không phải phòng thi 197 là chỗ cậu ấy sao? Cậu từ đâu ra vậy?”
Miệng họ thì nhiều, còn vấn đề thì chỉ có một.
Vu Văn có đáp cũng đáp không xuể, chỉ nhớ được mỗi câu cuối mà trả lời: “Em trèo tường qua.”
Nhóm giám thị sửng sốt giây lát, rốt cuộc cũng hiểu 1/8 từ đâu ra rồi.
Hoá ra là bọn họ luồn lách vào lỗ hổng nào đó rồi kẹt một lúc tám người ở đây luôn.
Có một người vừa hiểu ra, bảo: “Tôi biết rồi, thẻ tổ đội đây mà.”
Vu Văn cũng không biết nói gì.
Đến từ bản năng của bạn học Vu, cậu thấy đã có hơn bốn giám thị lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.
“Ừm, đúng là bọn em đã dùng thẻ tổ đội.” Cậu gật đầu đáp.
Nhóm giám thị càng nổi bừng lòng thích thú, tiếng nghị luận càng nhiều hẳn.
Vu Văn mơ hồ nghe được vài câu:
“A mà cũng đi tổ đội với người khác à?”
“Tôi còn tưởng là cho dù cậu ấy có thẻ tổ đội cũng chả thèm vào cơ chứ.”
Nói chung là biểu cảm của Vu Văn lúc ấy đã như con nai vàng ngơ ngác luôn rồi, 922 không nhìn nổi nữa liền lấy tay che miệng, nói: “Đây đều là đồng nghiệp hồi trước của anh cậu cả đấy.”
Vu Văn: “Hả?”
Cậu nhớ đến những lời Sở Nguyệt đã từng nói, chợt sực tỉnh: “Ơ, đây đều là những giám thị đời đầu gì đó à?”
922 gật gật đầu: “Cậu biết à?”
Vu Văn kinh ngạc mà nói: “Em từng nghe chút chút, nhưng không phải là số người ít lắm à? Sao giờ lại có thể tập hợp thành cả một sân thế này?”
Giám thị ở đâu không biết chứ chỗ này chỉ có tour du lịch ngắm cảnh 35 người, chuyên biệt tới đây chỉ để tận mắt chứng kiến mặt boss thôi.
922 nói: “Cũng xem ra là duyên phận khó tả nhỉ.”
Thấy đám người họ càng nói càng nhiều, 154 không thể không ra mặt rẽ lối chính đạo.
154 rưng rưng cầm tờ báo cáo trong tay, theo lệ mà nói: “Thật đáng tiếc, mười phút trước chúng tôi vừa nhận được báo cáo, trong lúc các cậu giải đề đã xuất hiện tình huống vi phạm quy chế, làm ngưng giai đoạn kiểm tra, hiện tại đành phiền phải theo chúng tôi một chuyến rồi.”
Toàn bộ quá trình này còn chẳng phải quá đỗi quen thuộc sao?
Vu Văn quay đầu gào: “Anh ơi, lại phải đi tới chỗ giám thị kìa! Mọi người dọn dẹp hết chưa? Đồ ăn với hành lý trên lầu còn có mấy túi ấy?”
154 càng thêm phần cảm thấy bản thân rất giống hướng dẫn viên du lịch rồi đấy.
Không cần phải chờ lâu, dưới hơn ba mươi cặp mắt diều hâu, Vu Văn vừa vác balo vừa đỡ ông Vu đã sớm bị thương mấy mươi lần ra trước tiên.
Tiếp theo, Thư Tuyết ôm bụng đỡ eo y như một bà bầu thật sự cũng theo chân bước ra, ở sau cô là Ngô Lị và Dương Thư cùng sóng vai vững bước.
Đến đây thì phản ứng nhóm giám thị còn bình thường chán.
Cả cái nhóm già yếu bệnh tàn có đủ tất thảy thế này đã làm họ không nỡ mở mắt mà nhìn rồi. Nhưng ngay khi họ chỉ vừa cho rằng giám thị A tổ đội chắc để hỗ trợ người nghèo khó khăn thôi thì Sở Nguyệt từ đâu đánh cái ngáp đầy buồn ngủ bước xuống cầu thang.
“Sở Nguyệt?”
“Z?”
“Bà chủ Sở?”
Các xưng hô cũ mới thi nhau nhào tới tấp đến trước mặt cô.
Cô nàng chỉ có thể giương mắt được nửa, hai mắt ngận nước đối mặt với hơn ba mươi lão đồng nghiệp.
Cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhóm giám thị lại rướn thân duỗi cổ tới hơn nữa.
Sở Nguyệt quay đầu nhìn thì thấy, Du Hoặc đang bước ra.
Một lát sau, hắn đã cởi bỏ bộ đồ cũ. Chiếc áo sơ mi dính bụi bùn xạm đen sớm bị quăng đi rồi, giờ đây chỉ có chiếc áo thun cổ tròn màu xám nhạt mua từ chỗ nghỉ ngơi hắn đang mặc trên người.
Vẻ đẹp ngày nào không còn màu đen điểm họa sắc sảo, không còn màu trắng chấp bút ôn hòa. Chợt nay có vẻ hắn phá lệ sáng sủa hẳn, cũng phá lệ lãnh đạm hơn nhiều.
Tuy rằng không vận bộ đồng phục nào, cánh tay không còn đeo huy hiệu nữa, cũng không còn văn kiện hội nghị nào trong tay, ánh mắt hắn vẫn quét một vòng xung quanh như chuồn chuồn lướt nước, không chạm mắt với ai lại làm cho toàn nhóm giám thị tìm về cảm giác khắc sâu mấy đời không hết.
Cả bọn theo thói quen thẳng lưng một góc vuông vức ngay ngắn với sàn nhà, y như ngày trước.
Thấp thoáng tựa như chẳng hề có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, A không bị xóa tên, họ không giải tán, cũng không ai bị đày ra ngoài nước. Báo cáo hội nghị bao giờ cũng thình lình ập đến, có khi vào buổi sáng, lúc lại rơi ngay giấc trưa. Chỉ cần vừa cầm văn kiện lên, họ sẽ phân ra thành một bên tranh luận vồn vã, bên vội vàng bước chân, băng qua cả dãy hành lang thật dài của khu trung tâm, đi đến một chiếc bàn tròn nào đó, ngồi xuống.
Trước khi Du Hoặc đi ra, họ đã bắt đầu nghị luận sôi nổi, phấn khởi không thôi, nghĩ đến cảnh tượng khi gặp lại sẽ trông thế nào.
Sau khi bước ra, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng lặng thinh.
Sở Nguyệt lau khoé mắt, nước mắt sinh lý khi cơn buồn ngủ ập đến hoá ra cũng có thể tăng cảm giác hoà quyện với bầu không khí gặp lại thế này, cô cảm động rằng: “Thế mà lại là mọi người đấy à.”
“Đúng thật.” Có người lên tiếng: “Thế mà lại là tụi tôi ấy chứ.”
Hai chữ đã từng của một thời xưa cũ, trong họ đã từng có quan hệ bạn bè thân thiết, cũng đã từng có quan hệ đồng nghiệp khách sáo. Có vài người như oan gia ngõ hẹp, cũng có vài người lại hợp nhau đến lạ. Có người thì cứng nhắc rập khuôn, cũng có người nhiệt tình năng nổ.
Tính cách họ khác nhau một trời một vực, nhưng lại có thể cùng nhau làm việc lâu đến như thế.
Buồn chung một nỗi sầu giấu kín, buộc chung một chỗ kề cạnh nhau, nguồn chung một lòng đầy gánh nặng.
Họ đều ở đây, ngẩng đầu không gặp nhau nhưng cúi đầu sẽ tìm thấy, gần như đều là những người thân thuộc nhất trong hệ thống.
Bỗng dưng đoàn tụ vào một ngày chẳng ngờ tới, chợt phát hiện ra ai cũng thêm vài phần xa lạ.
Ký ức hắn nào đã khôi phục hoàn toàn, ấn tượng với những người trước mắt cũng chẳng khắc sâu, chỉ có thể lần mò giữa những thói quen bất chợt nào đó một cảm giác như đã từng là thân.
Mãi đến khi có ai đó trong nhóm người nói một câu: “Tổng giám thị, Sở, đã lâu không gặp.”
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, Du Hoặc đã đột nhiên nhận ra, họ đều là những người bạn cũ của nhau.
Có điều, cảnh gặp lại trong ngổn ngang trăm mối tơ lòng ấy chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa.
Bởi vì người cuối cùng đã bước ra.
Tần Cứu không chú ý bên ngoài đã như cái sân duyệt binh, anh còn mệt chết đi được đây này, lúc tay xách nách mang hành lí đi ra còn lười đến nỗi mắt cũng chẳng buồn nâng.
Anh vừa ra tới cửa, tay đã duỗi tới quàng vai Du Hoặc rồi nói: “Đỡ xíu, mí mắt tôi đang quyết chiến nảy lửa quá.”
Nói xong, anh mới từ từ phát hiện bầu không khí lúc này cứ không đúng thế nào.
Mấy cái đèn đường chói lóe mắt, anh phải híp con mắt lại rồi mở ra mới thấy, hơn ba mươi cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, còn sắc mặt họ thì nói thế nào nhỉ……. phát cho họ chút thạch tín thì có mà họ nuốt cả một bình mất.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
154 hé miệng, phá tan im lặng: “Nếu không thì mọi người nắm chặt thời gian đi về trước đi?”
Cậu ta kéo Vu Văn và ông Vu lại, mang hết tám tên thí sinh của phòng thi 197 đi đến chỗ giám thị.
Thoáng thấy thân ảnh bọn họ băng qua bụi cỏ hướng tây bắc, hoàn toàn đi vào trong làn sương trắng tuyết, mấy giám thị bị bỏ lại đằng sau mới nghẹn ra một câu: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó là 001 đúng không, tôi không bị quáng gà đó chứ?”
Cao Tề và Triệu Gia Đồng bị bọn họ tóm gọn cả mẻ, giờ phải đứng lại để giải đáp đầy nghi vấn của toàn nhóm.
“Không có quáng gà gì hết, là 001 đó.” Cao Tề tức giận mà nói.
“Sao cậu ta có thể quàng vai bá cổ với A được? Cậu ta bị điên hay A bị điên thế?”
Cao Tề trả lời vô cùng tiêu cực: “Điên hết.”
Giám thị kia “chậc” một tiếng, “Có phải bạn không đấy? Trước kia là ai đã nâng chén bầu bạn tháng ngày cùng ông hả?”
Cao Tề nghe vậy thì cười một tiếng.
Bọn họ đã lâu không gặp, ông ta còn cố tình tránh tới khu trung tâm nhiều năm như thế, thói quen cũng dần thành quá khứ, nói chuyện ắt có chút mới lạ không quen.
Nhưng giờ chỉ cần một câu chuyện trò vỏn vẻn lại có thể khơi gợi biết bao những hồi ức ngày nào.
Dường như Cao Tề vừa mới tìm ra cảm giác năm ấy.
Ông ta cũng không câu nệ, thẳng thắn gật đầu: “Còn nhớ rõ lắm nha, chỉ mới uống có một nửa là cậu để tôi cõng về luôn ấy chứ.”
“Ha ha, đúng rồi nhỉ. Thế kể nghe với, 001 với A uống lộn thuốc à?”
Cao Tề: “Nói nghiêm túc thì, họ không nhớ được gì khi gặp nhau hết, nên họ cùng nhau kiểm tra mấy bài liền rồi, và bây giờ…… bây giờ thì quan hệ qua lại khá tốt.”
Ông ta dừng một chút, lại bổ sung: “Không, phải là đặc biệt tốt.”
“Đúng là gặp ma giữa ban ngày mà.” Giám thị nọ khó có thể tin được, “Đặc biệt tốt thì là quá tốt, vậy nếu so với chúng ta thì sao? Rồi so với ông và A thì sao? Tốt đến mức nào?”
Cao Tề: “…….”
Ông anh bị mù thật rồi chứ ở đó mà so.
Ông bóp mũi hàm hồ bảo: “Xấp xỉ thế, nhưng thân thiết hơn tôi với A chút xíu.”
Giám thị càng khó tin hơn: “Không thể nào? Đừng nói đến A, ngay cả chính 001 cũng chưa từng thấy cậu ta từng thổ lộ tình cảm đặc biệt với ai nữa là.”
Cao Tề: “À thì…..”
Ông cũng không biết nói cái gì.
Giám thị nọ lại tiếp tục đưa ra câu hỏi càng ghê gớm hơn: “Vậy ông không ghen tị à? Bạn ông bị người ta giành rồi kìa.”
Cao Tề: “…….”
Ghen tị cái cục cứ*.
***
Bầu không khí chỗ giám thị chưa bao giờ phức tạp đến như thế.
Một là bởi vì cuộc đoàn tụ của các các giám thị đời đầu, sự tình liên lụy tới nhóm người bọn họ quá nhiều, cũng có quá nhiều đề tài nói chuyện lại phải cố tình giữ kín như bưng, không có chỗ để trút, họ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ giữa mênh mông là ánh mắt lấp đầy nỗi lòng.
Hai là bởi vì Du Hoặc và Tần Cứu.
Hai người họ không có đam mê dính như sam với nhau, hơn nữa bọn Cao Tề cũng vừa mới trò chuyện giải thích, toàn bộ giám thị đều cho rằng hai người họ đã kết nghĩa anh em cả rồi.
Cái kết luận này lại làm cho Du Hoặc và Tần Cứu dở khóc dở cười, càng làm cho nhóm giám thị hít thở không thông.
Cũng may hệ thống kịp thời lên tiếng, giải cứu muôn dân từ trong biển lửa.
Nó nói:
“Cho mời giám thị lập tức xử phạt thí sinh vi phạm quy chế.”
021 tức giận mà nói: “Tới liền.”
Tuy rằng nhân số nhóm giám thị đông đảo, nhưng số người phụ trách thí sinh quốc nội vẫn là 021 bọn họ.
“Đi thôi, phòng tạm giam ở lầu ba.” 021 nói.
Họ được mang đến cửa cầu thang, các giám thị khác không đi theo cùng, vẫn ngồi lại ở nhà ăn.
Ngay vào lúc Du Hoặc đánh rẽ, đột nhiên hắn cảm thấy được vài ánh mắt nhìn mình.
Hắn nhợt nhạt nhìn lại nhà ăn, chạm trúng được một vài ánh nhìn.
Ký ức thiếu hụt chỉ để lại cho hắn cảm giác xa lạ khi nhìn những vị đồng liêu ấy, nhưng thật lạ, đơn giản một cái liếc mắt như thế thôi hắn cũng đã có thể nắm