Không phải ban đầu bọn họ muốn để dân chúng có một cuộc sống hạnh phúc sao, nếu không xảy ra chuyện này, nếu không nhìn thấy những cảnh tưởng như địa ngục kia, không nhìn thấy những hình ảnh làm lay động lòng người kia thì nói không chừng bọn họ sẽ chìm đắm trong sự mê mang này cả đời.
Nhưng hiện tại thì không như thế, trải qua chuyện lần này bọn họ đã biết được trên người mình đang gánh vác trọng trách nào, là một người làm quan thì không nên nhìn vào quyền lợi mà phải nhìn vào trách nhiệm mà mình phải gánh vác.
“Quân viện trợ của triều đình sắp tới rồi, nếu các ngươi muốn nghỉ ngơi thì có thể theo chân đoàn người để trở về kinh thành trước.” Phương đại nhân nhìn những quan viên đã thay đổi cả vẻ ngoài lẫn tinh thần kia rồi nói.
Phía dưới tràn đầy sự trầm mặc.
Muốn trở về không?
Đương nhiên là muốn.
Nếu so sánh với cuộc sống ở kinh thành thì hoàn cảnh ở nơi đây quả thật rất gian khổ và ác liệt, nếu Phương đại nhân hỏi câu hỏi này vào mấy ngày trước thì nói không chừng, rất nhiều người sẽ dao động.
Thế nhưng hiện tại, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ chỉ còn biết đặt tay lên ngực và tự hỏi, mình thật sự muốn trở về như vậy sao?
Còn chưa được nhìn thấy chân của ông lão nhà bên đỡ hơn, còn chưa đợi được người vợ nhà ở hướng Đông kia sinh con, còn chưa được nhìn thấy….Bọn họ còn chưa được thấy kết quả của rất nhiều chuyện, nếu cứ trở về như vậy thì bọn họ có thể yên tâm sao?
“Ta không đi, trước khi chắc chắn rằng tình hình thiên tai ở Túc Bắc đã giảm bớt, ta sẽ không rời đi.”
Có người đầu tiên mở miệng, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba…… Mở miệng, không có ngoại lệ nào cả, tất cả đều đưa ra đáp án là chưa muốn trở về.
Phương đại nhân đã đoán trước được chuyện này, ông đã chứng kiến những người này thay đổi, có thể nói rằng ông đã thấy được sự thay đổi của bọn họ, có vài đứa trẻ là con cháu của các gia tộc quyền thế, lúc còn ở kinh thành, bọn chúng tràn đầy sự mơ màng, thế nhưng bây giờ, dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi của bọn họ.
Phương đại nhân vui thay cho bọn họ, thế nhưng ông cũng có chút đau lòng bởi vì sự thay đổi của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã phải trải qua rất nhiều khổ sở, lúc vừa tới đây bọn họ còn là đám con cháu quyền quý, chỉ gặp chút chuyện nhỏ cũng oán giận, thế nhưng hiện tại, cho dù có mệt có khổ thì bọn họ cũng không hề oán giận, thậm chí trên tay của bọn họ cũng đã có những vết chai mờ mờ vì làm việc nặng.
Phương đại nhân nhìn qua từng gương mặt một, trên mặt của ai cũng lộ ra biểu cảm kiên định, trong mắt cũng thể hiện ý chí thẳng tiến không lùi, ông chậm rãi rời mắt, ông không hề nhận ra giọng nói của ông đã trở nên dịu dàng hơn: “Đừng vội trả lời ngay, các ngươi có một đêm để suy nghĩ, ta đã báo cáo công sức của các ngươi cho bệ hạ, dù các ngươi có trở về kinh thành trước đi chăng nữa thì cũng không bị ảnh hưởng gì cả.”
Ngày hôm sau, đáp án của mọi người vẫn không hề thay đổi.
Bọn họ tình nguyện ở lại nơi này, ở đến một ngày được tận mắt nhìn thấy Túc Bắc trở nên tốt hơn.
Phương đại nhân không nói gì nữa mà chỉ viết chuyện này vào trong sổ con, sau đó ông để Ẩn Long Vệ gửi về kinh thành.
Thẩm Úc tìm thấy tấu chương được gửi tới từ Túc Bắc trong một chồng tấu chương, Phương đại nhân vẫn như trước kia, viết hai cuốn sổ con, một cuốn để Ẩn Long Vệ đưa về kinh thành, cuốn còn lại thông qua quan phủ để gửi về.
Bình thường thì cái sau sẽ trở về chậm hơn cái trước mấy ngày.
Thẩm Úc mở sổ con ra, y đọc lướt qua rồi nói: “Xem ra Phương đại nhân có cái nhìn rất tốt đối với những quan viên đi theo ông ấy lần này.”
Trong số các quan viên đi cứu tế có một nửa là quan không có chống lưng, nửa còn lại chính là con cháu các gia tộc quyền thế, hai phe lấy Phương đại nhân làm người đứng đầu, ngay từ đầu giữa hai bên còn có xích mích nhỏ nhưng hiện tại hai bên đã có thể buông bỏ thành kiến của mình và hợp tác với nhau.
Nếu so sánh với lúc chưa rời kinh thành thì hai bên đã thay đổi rất nhiều.
Hầu hết những quan viên đi tới Túc Bắc cùng Phương đại nhân đều còn rất trẻ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tương lai, những người này sẽ trở thành trụ cột vững chắc cho triều đình, sau khi trải qua chuyện này thì bất kể là với bọn họ hay với triều đình cũng đều có rất nhiều lợi ích.
Bởi vì phía triều đình truyền tin đến bảo những người đưa đồ đến sẽ tụ họp lại với bọn họ luôn nên Phương đại nhân đã mang vài người tới chỗ nghỉ chân ở một toà thành nhỏ để chờ bọn họ đến.
Đồ đạc của bọn họ cũng không còn bao nhiêu, mỗi lần đi đến một chỗ thì sẽ để lại một ít, đi thẳng đến đây thì cũng đã sắp hết, nếu không có tiếp viện thì bọn họ cũng chỉ có thể trở về chủ thành trước.
Triều đình phái quân đội hộ tống đồ đạc tới, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn như vậy nên đương nhiên quan viên ở chủ thành cũng nhận được đến tin tức.
“Đại nhân, nếu vẫn không ra tay thì người của triều đình sẽ tới mất, như thế thì sẽ không kịp.” Trong thư phòng tối tăm, người nói chuyện đứng ẩn trong bóng tối, trong giọng nói còn mang sự nghẹn ngào.
“Ngươi đi sắp xếp đi, làm sạch sẽ một chút, đừng để bọn họ phát hiện có gì không đúng.”
“Đại nhân cứ yên tâm, loại chuyện này tiểu nhân làm nhiều đến nỗi thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ không gây ra sai lầm.”
Cửa thư phòng mở ra rồi lại đóng lại, gió thổi khiến ánh nến lay động, cuộc trò chuyện vừa nãy cứ như chưa từng xảy ra.
Đoàn người Phương đại nhân đã bôn ba nhiều ngày, cuối cùng bọn họ cũng được nghỉ ngơi một chút nên đã mang những quan viên đi cùng đi xem thử.
Toà thành nhỏ này lại càng xuôi về phía Bắc hơn toà thành lần trước bọn họ dừng chân hơn một chút, vì vậy tình huống ở đây cũng càng nghiêm trọng hơn, chẳng qua bọn họ đã phát cháo mấy ngày rồi, hơn nữa công tác cứu tế cũng được tiến hành một cách thuận lợi nên đã đỡ hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Bọn họ đi tới đâu thì sẽ có nạn dân buông chuyện đang làm ra và chào hỏi với bọn họ đến đó.
Các quan viên cũng cười đáp lại, thi thoảng bọn họ cũng sẽ dừng lại để nói chuyện với những người ven đường.
“Bỗng ta cảm thấy nếu được sống những ngày như vậy thì cũng không tồi.” Phương đại nhân quay qua cảm thán với các quan viên đi phía sau mình.
“Đúng vậy, trước kia lúc ở kinh thành còn cảm thấy mình tài giỏi ghê gớm, tới đây rồi mới biết mình nông cạn đến nhường nào.”
Mấy người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Không khí nhẹ nhàng và đầy sinh động, lần này bức tường ngăn cách quan viên nhà nghèo và quan viên con cháu của các gia tộc quyền thế đã hoàn toàn biến mất, Phương đại nhân lặng lẽ nghe bọn họ bàn luận, trong mắt ông cũng tràn ra những niềm vui.
Đột nhiên, đám người phía trước bỗng trở nên kích động, dường như bọn họ đang lao đến nơi này.
Thiếu niên ở bên cạnh Phương đại nhân vội giữ ông lại rồi tiến lên phía trước để bảo vệ cho ông:”Đại nhân cẩn thận!”
Dạo này đi học như chạy show =))
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-09-0721:27:12~2021-09-0818:22:53 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Nho như nhữ, tiểu lục, hàm cháo 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Viên anh 44 bình; thỏ tiểu bạch 21 bình; vân ảnh, tiểu tiêu tiêu, uyển sanh, hạc tê hàn, hàm cháo 20 bình; tam đồ 18 bình; đậu đỏ, (●°v°●)16 bình; mùa xuân ba tháng mùi hoa, tử quân, Sandem, không biết là ai, vạn vật bắt đầu 10 bình; phượng vũ, biển sao sâu kín 5 bình; hạnh sướng, mộc tử thanh, nghĩ không ra danh 2 bình; thanh huyền tiểu thiên sứ cây quạt, 42552670, thiên nhai cũ lộ, tím tím, ngự lấy hề hi hi, dạ tầm, di trầm Astraea, nước chanh nhi, lâm 柍1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!