Nhị Ngốc nhíu mày dường như đang tự hỏi câu nói của Bao Thăng Minh có ý gì, giây sau cái tay đang đặt trên nút tay áo của hắn khẽ khựng lại, sờ đến thứ đang nằm trên cổ tay kia mới liếc mắt nhìn mấy người Đỗ Cửu một cái rồi mở lên, xem xong không khỏi ngạc nhiên, hơi trầm ngâm ngẩng đầu: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Mặt Đỗ Cửu trắng bệch, chỉ qua mấy câu ít ỏi trong lòng y đã có một suy đoán, mà suy đoán này khiến cả y và Lục Hướng Cửu cùng hoảng hốt.
Lục Hướng Cửu hoảng hốt là vì người khiến y khó khăn lắm mới động lòng có lẽ đã biến mất, y lạnh người nhìn chăm chú vào Nhị Ngốc đã hoàn toàn thay đổi, cảm xúc quay cuồng, có buồn thương có hoảng loạn thất thố, còn có một chút hối hận.
Đỗ Cửu hoảng hốt là vì cốt truyện trật khỏi sự tính toán của y, cốt truyện vì để giữ thiết lập quả thật đủ tàn nhẫn, vậy mà thẳng tay xóa bỏ ký ức sau khi Nhị Ngốc mất trí nhớ khiến hắn trở về trước khi mất trí nhớ, thật sự đáng giận.
Nhưng mà vậy thì sao chứ, chỉ cần chuyện trước đó đã thành thì kết quả không thể thay đổi được, y sẽ có cách chộp lấy hắn thêm lần nữa!
Đỗ Cửu suy nghĩ một lượt dần dần bình tĩnh lại, trở về hết lòng diễn tròn vai Lục Hướng Cửu.
Lúc này Bao Thăng Minh đã kể lại mọi chuyện cho Nhị Ngốc, đương nhiên có vài chuyện không tiện nói ra.
“Cậu thật sự không nhớ được gì? Ngay cả Hướng Cửu cũng quên mất?” Anh vỗ vỗ Đỗ Cửu còn đang ngẩn người ý bảo y bình tĩnh lại, nói thẳng, “Cậu quên ai cũng được nhưng sao có thể quên đi A Cửu, hai người các cậu là người yêu!”
Nhị Ngốc nghe anh kể xong đã tin hơn phân nửa, đợi nghe tới chuyện người yêu trong mắt mới toát ra kinh ngạc, nhìn về phía Đỗ Cửu đánh giá y.
Đỗ Cửu chạm phải ánh mắt hắn cố nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, bước tới mấy bước, ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Cậu thật sự không nhớ sao? Một chút ấn tượng cũng không có?”
Ánh mắt Nhị Ngốc dừng trên mặt y, ký ức nói với hắn rằng hắn vốn không quen biết người này, hơn nữa chỉ xét trên bề ngoài mà nói thì đây cũng không phải kiểu hắn sẽ thích, nhưng kỳ lạ ở chỗ đáy lòng hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc với y, thôi thúc hắn đi tới gần gũi y.
“Xin lỗi.” Hắn do dự một lát bèn mở miệng, “Tôi thật sự không nhớ được anh.”
Đỗ Cửu tựa như bị tát thật mạnh, cả người lùi về sau một bước, ánh sáng trong mắt cũng thoắt cái vụt tắt, mặt trắng bệch.
“Hướng Cửu!”
“Anh họ!”
Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu bước tới đỡ lấy y.
“Không sao cả.” Đỗ Cửu đứng vững lại, hít sâu một hơi, Lục Hướng Cửu đã không phải thiếu niên năm ấy nên không tới mức không chịu nổi đả kích này, chỉ là trong khoảnh khắc kia trái tim vốn đang dần mở rộng lại bắt đầu đóng lại lần nữa.
Y treo lên nụ cười tự nhiên lại không hề quá trớn: “Nếu đã nhớ lại rồi thì không biết nên xưng hô với cậu thế nào, có cần chúng tôi giúp cậu liên lạc với người nhà không?”
Nhị Ngốc thấy y như vậy trong lòng dâng lên một chút khó chịu, nhưng mà nghĩ tới chuyện chính bèn nhanh chóng đè xuống, hơi trầm ngâm nói: “Các anh đã cứu tôi nên tôi vốn không muốn giấu, nhưng thật ngại quá, có vài chuyện tôi không tiện tiết lộ, chỉ có thể nói tôi tới từ quân đội, sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho các anh, các anh cứ yên tâm.”
“Còn về người nhà…” Hắn ngừng một lát, “Các anh cũng thấy tình hình của tôi khi vừa gặp rồi, tạm thời tôi cũng không định trở về, nếu không phiền thì có thể cho tôi ở lại một thời gian ngắn nữa không? Tôi bảo đảm sau này sẽ không quên ân tình này.”
Đỗ Cửu không hề do dự gật đầu: “Được, chuyện này không thành vấn đề. Dù gì thì tôi và cậu khi mất trí nhớ cũng từng có tình cảm nên chắc chắn sẽ giúp cậu, à, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, Nhị Ngốc là Nhị Ngốc còn cậu là cậu, ừm, quên nói nữa, Nhị Ngốc là tên của cậu khi mất trí nhớ, xin lỗi, không phải có ác ý gì mà chỉ là khi ấy cậu vừa tỉnh lại đã không nhớ được gì hết, có hơi ngốc… tóm lại là cậu yên tâm đi, cậu muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu.”
Khi y nói mấy lời này vẻ mặt tự nhiên như thường, cho nên nói làm ảnh đế cũng có cái hay, chỉ cần y muốn giấu thì hoàn toàn không có chút sơ hở nào.
Nhị Ngốc khe khẽ nhíu mày, đáp: “Cảm ơn, còn về cách xưng hôi thì cách anh cứ gọi như bây giờ cũng được, không sao hết.”
Ngay cả tên thật cũng không chịu tiết lộ…
Trong lòng Đỗ Cửu thầm cười khổ, cảm thấy khả năng diễn xuất của mình cũng sắp không trụ nổi nữa, bèn dứt khoát nói: “Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì để tôi đi lo liệu chuyện bên ngoài, mọi người lên xe trước đi.”
Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu đều cho y ánh mắt quan tâm.
Đỗ Cửu xua xua tay, tránh khỏi hai người đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, khi xoay người đi nụ cười trên mặt cũng vụt tắt theo.
Nhị Ngốc không sao mà còn trời xui đất khiến khôi phục ký ức, Đỗ Cửu chuyện lớn hóa nhỏ không bắt minh tinh kia chịu trách nhiệm nữa, chỉ lấy ít tiền thuốc men tượng trưng coi như xong, dù gì thì mọi người đều ở trong cùng một giới, không nhất thiết phải khiến đôi bên căng thẳng.
Sau đó lại gọi video xin lỗi với chủ nhân bữa tiệc hôm nay, mọi chuyện tới đây coi như êm xuôi.
Giải quyết xong tất cả y cũng không nóng lòng lên xe mà tìm một chỗ yên tĩnh vắng người ngồi xuống, lấy ra gói thuốc vừa xin từ chỗ minh tinh kia, châm lửa rít sâu một hơi.
Đệch! Chuyện này là sao!
Y nhập vai Lục Hướng Cửu cũng sắp khóc rồi, sao y muốn yêu đương thôi mà khó khăn tới vậy? Chẳng lẽ ông trời muốn y độc thân tới chết sao?
Đỗ Cửu cũng rất buồn bực, cho y một đòn đau như vậy thì cho dù Nhị Ngốc có đồng ý chờ đợi nhưng Trường Xuân Ti trong người lại không cho phép y đợi, Nhị Ngốc đã khôi phục ký ức cũng không phải kẻ mà y có thể dùng dăm ba câu là gạt được.
“Cậu lấy thuốc ở đây ra đấy, không phải nói cai thuốc sao?” Bao Thăng Minh ngồi xuống cạnh y.
“Cai gì nữa, chó săn nhỏ cũng mất rồi, cai cho ai coi?” Đỗ Cửu cười tự mỉa.
Bao Thăng Minh thở dài: “Ai mà biết sẽ thành ra như vậy chứ, biết trước vậy lúc đó tôi nên ngăn cậu lại.”
Đỗ Cửu đưa thuốc cho anh.
Bao Thăng Minh rút một điếu, châm lửa, thử khuyên y: “Nếu không thì cậu cứ thử đi, tôi thấy cũng không phải không có hy vọng đâu, nói không chừng cậu ta sẽ nhớ lại đấy.”
Đỗ Cửu đương nhiên muốn thử, cần phải thử chứ, nhưng đứng dưới góc nhìn của Lục Hướng Cửu y lại rít mạnh điếu thuốc, lắc đầu: “Được rồi, anh cũng biết tính tôi mà, tôi đã nói sẽ không tìm người có bối cảnh, xui xẻo một lần còn chưa đủ sao mà lại muốn kiếm thêm lần nữa.”
“Không thể như vậy…”
Bao Thăng Minh mở miệng khuyên nhủ lại bị Đỗ Cửu phất tay cắt ngang: “Đủ rồi, anh đừng khuyên tôi nữa, không diễn là không diễn nữa, về thôi.”
Bao Thăng Minh thở dài một hơi, đứng dậy đi theo.