Hai người đứng cạnh nhau bên bồn rửa, nước chảy ào ào.
Động tác của Chu Cẩn rất nhanh gọn, bởi vì cô biết Giang Hàn Thanh có tiêu chuẩn cao và tất cả chén đũa phải được tráng rửa ba lần, cô mới chuyển cho Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh cúi đầu lau chùi cẩn thận, một lúc sau mới nói: “Gần đây thầy tìm thấy một nhân chứng mới trong vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang, vợ cũ của Trần Lập.”
Vẻ mặt Chu Cẩn khó hiểu: “Trần Lập? Vợ cũ của anh ta?”
…
Năm đó, Trần Lập đã ra đầu thú với cảnh sát, tự nhận mình là hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang, cuối cùng Giang Hàn Thanh đã lật lại vụ án, Trần Lập chỉ nhận tội thay cho Thích Nghiêm.
Vợ cũ và con trai của Trần Lập đã bặt âm vô tín sau khi ra nước ngoài, mãi cho đến gần đây, vợ cũ của anh ta mới trở về Trung Quốc.
Từ sau khi Giang Hàn Thanh biết được chuyện này từ chính miệng Vương Bành Trạch, sợ đêm dài lắm mộng, ngay sau đó anh đã cùng với Vương Bành Trạch đến thăm hỏi người phụ nữ đó.
Giang Hàn Thanh rất giỏi trong việc khắc chế sự phòng bị tâm lý của một người. Khi anh nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của với con trai trong nhà cô Trần, là ảnh tốt nghiệp, và còn có giấy chứng nhận từ thiện quyên góp cho trẻ em nghèo, anh liền biết nên làm thế nào để thương lượng với một người phụ nữ như vậy.
Giang Hàn Thanh nói một câu gần giống như đe dọa…
“Nếu cô không muốn hợp tác, cảnh sát chỉ có thể buộc con trai cô trở về Trung Quốc để điều tra. Nó vừa tốt nghiệp và tìm được một công việc tử tế ở nước ngoài, điều này ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của nó … cũng không liên quan gì phải không?”
Vợ cũ của Trần Lập vốn đang cắn rứt lương tâm, khi nghe những lời này của Giang Hàn Thanh, trong lòng liền hoảng sợ, nắm lấy cánh tay anh và nói: “Chuyện này không liên quan gì đến thằng bé hết. Nó không biết gì cả. Tiền là do tôi nhận.”
Theo lời khai của vợ cũ Trần Lập, Trần Lập đã gặp cô ấy trước khi đi tự thú. Anh ta nói rằng bản thân tầm thường và kém cỏi, không thể là một người chồng và người cha tốt, bấy lâu nay bí mật tiết kiệm được một khoản tiền, vài ngày nữa sẽ có người giúp anh ta đem tiền tới, sau khi lấy được tiền, kêu cô hãy đem theo con trai ra nước ngoài.
Trần Lập đã làm xong mọi thủ tục để đưa họ ra nước ngoài, thậm chí còn mua vé máy bay từ trước. Vợ cũ của Trần Lập linh cảm có thể anh đã xảy ra chuyện, nhưng khi đó cả hai đã ly hôn nên cô không thể hỏi thêm gì nữa.
Vài ngày sau, quả nhiên có một nhóm người đến nhà cô, tự xưng mình được ông Trần Lập ủy thác và đưa cho cô một tài khoản ở nước ngoài và một xấp tiền mặt.
Người đứng đầu trong số họ là một chàng trai còn rất trẻ, dáng người cao to, nhưng nhìn có vẻ vẫn còn là một cậu học sinh, từ lúc bước vào đều không nói lời nào. Trước khi rời đi, cậu ta chạm vào bức ảnh chụp chung của hai mẹ con trong khung ảnh trên bàn và nói với cô: “Cô là một người mẹ tốt. Vì con trai, đừng nói những lời thừa thãi, sau khi rời đi cũng đừng bao giờ quay trở lại nữa.”
Cậu thanh niên đó khẽ mỉm cười, trông rất hiền lành, như thể có lòng tốt bàn bạc với cô chuyện này.
Nhưng vợ cũ của Trần Lập vẫn nghe thấy một lời đe dọa trong câu nói khiến người khác lạnh sống lưng.
Không lâu sau đó, cô nhìn thấy tin tức đầu thú của Trần Lập trên báo, trong lòng lập tức hiểu rõ mọi việc. Sau này, cảnh sát đến tìm hiểu về hoàn cảnh của Trần Lập, cô không dám nói hơn một câu vì sợ sẽ gây phiền phức và liên lụy đến đứa con trai nhỏ của mình lúc đó.
Cô ấy đã giữ bí mật chuyện này trong suốt 20 năm, trong những năm này, hầu như ngày nào cô ấy cũng tự trách mình, vì để bản thân cảm thấy tốt hơn, cô ấy còn lấy số tiền mà Trần Lập đã dùng tính mạng để đổi, liên tiếp làm những việc thiện.
Vương Bành Trạch hỏi cô ấy, rõ ràng là đã trốn tránh 20 năm trời, tại sao lại về nước vào thời điểm này.
Cô ấy trả lời rằng nếu mang theo một bí mật quá lâu, không những không thể quên được mà còn ngày càng sâu đậm hơn.
Cô quay lại để chuộc lỗi nhưng không ngờ bên phía cảnh sát lại tìm ra cô nhanh như vậy.
…
Giang Hàn Thanh nói với Chu Cẩn về việc này, Chu Cẩn vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ người đưa tiền cho cô ấy là Thích Nghiêm?”
Giang Hàn Thanh lắc đầu: “Thích Chân dùng mua bán mại dâm để kiếm sống, Thích Nghiêm sống với cô ấy, không thể có nhiều tiền như vậy, tìm Trần Lập để nhận tội thay mình, ngay cả khi thật sự có, cũng không cách nào thu xếp thỏa đáng trong một thời gian ngắn như vậy được.”
Thu xếp hậu quả, đương nhiên là việc sắp xếp cho vợ cũ của Trần Lập và con trai anh ta ra nước ngoài để loại bỏ hậu họa về sau.
Đây không chỉ là một câu hỏi về tiền bạc, mà còn cần một thế lực nhất định.
“Cũng đúng.” Chu Cẩn cau mày, “Vậy đó là…”
Giang Hàn Thanh nói: “Anh trai sinh đôi của hắn.”
Từ những thông tin tình báo mà Tưởng Thành đưa về, ” lão Bọ Cạp” tiền nhiệm chính là cha của Thích Nghiêm.
Mà theo hồi ức của Giản Lương, khi Thích Chân ở Hoài Quang, thường xuyên mơ tưởng về việc có người đến cướp con trai mình đi.
Có lẽ những tưởng tượng của Thích Chân không phải là vô căn cứ, mà đúng là sự thật.
Thích Chân đã sinh hạ một cặp song sinh cho lão Bọ Cạp, không biết vì lý do gì mà Thích Chân đã mang cặp sinh đôi rời khỏi lão Bọ Cạp, về sau một đứa con đã bị lão Bọ Cạp đoạt lấy, đứa còn lại ở với Thích Chân.
Trong vụ án giết người hàng loạt Hoài Quang năm đó, Thích Nghiêm đã phạm phải một tội ác tày trời, đứa trẻ vẫn luôn lớn lên bên cạnh lão Bọ Cạp đã xuất hiện, che đậy mọi tội ác cho Thích Nghiêm, đẩy Trần Lập đi chịu tội thay, sau khi xử lý xong xuôi tất cả liền đem Thích Nghiêm quay về bên cạnh lão Bọ Cạp.
Chu Cẩn muốn hiểu rõ hơn các mối quan hệ trong đó, liền hỏi: “Vợ cũ của Trần Lập có nhắc đến gã anh trai của Thích Nghiêm đó rốt cuộc là ai không?”
“Chuyện xảy ra quá lâu, trí nhớ của cô ấy rất mơ hồ, không thể cung cấp thêm manh mối có giá trị.”
Giang Hàn Thanh sắp xếp gọn gàng chiếc đĩa cuối cùng.
“Vả lại người đó…”
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Bốn phát súng.
Tiếng súng như sấm rền, vẫn còn vang vọng bên tai.
Người mà anh bắn chết năm đó không phải là Thích Nghiêm.
Trước đó, Thích Nghiêm có một cuộc gọi với Giang Hàn Thanh, hắn từng nói-
[Giáo sư Giang, anh không nên hỏi như vậy, anh nên hỏi, người mà anh bắn chết năm đó là ai?]Không phải là Thích Nghiêm, đó là anh trai sinh đôi của hắn.
Điều này có nghĩa là anh đã giết nhầm người.
“Hàn Thanh? Giáo sư Giang?”
Khuôn mặt Chu Cẩn đưa sát đến trước mắt anh, Giang Hàn Thanh giật mình, lùi lại một bước, vô thức nắm lấy cổ tay phải của mình.
Chu Cẩn thấy anh hốt hoảng như vậy liền hỏi: “Có phải mệt rồi không? Hay là đi ngủ nhé.”
Giang Hàn Thanh vội định thần lại: “Được.”
Chu Cẩn dọn dẹp qua mớ hỗn độn, khi trở lại bên giường liền nhìn thấy Giang Hàn Thanh im lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô quỳ một gối xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“……Không có gì.”
Chu Cẩn nhìn sắc mặt anh ủ rũ có vẻ không vui lắm nên chớp mắt, cố ý trêu chọc anh: “Giáo sư Giang, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn muốn ngủ cùng em sao?”
“…”
Chu Cẩn lúng túng nói: “Được rồi, vậy thì em sẽ nằm dưới sàn.”
Cô đứng dậy, vừa ôm chăn gối đầy đủ từ trong tủ ra, Giang Hàn Thanh đã giơ tay túm lấy góc áo cô.
Anh ấp úng mở miệng nói: “Chu Cẩn, anh không có ý đó.”
Chu Cẩn lại chớp mắt thêm vài cái, hỏi: “Vậy thì anh đồng ý cho em ngủ cùng hả?”
“…”
Giang Hàn Thanh dứt khoát buông tay ra, đen mặt nói: “Em thích làm gì thì làm.”