Lam Thất vẻ mặt lạnh như băng tuyết liếc mắt nhìn Bối Vy.
Ngay lập tức Bối Vy sợ hãi lui về sau, thế nhưng vẫn mạnh miệng run giọng chế nhạo:
“Bị tôi nói đúng rồi? Nên mới hung hăng doạ người như vậy. Hạ gia a Hạ gia. Dù cho là thế gia lớn vẫn lòng tham không đáy, ích kỷ lại dơ bẩn…”
Hạ Nhi cười rộ lên.
Cười đến nỗi làm cho những người xung quanh gần như nín thở rồi trở nên ngơ ngác.
Hạ Nhi cười xong, một tay trực tiếp hướng gò má Bối Vy đánh mạnh tới khuôn mặt thanh thuần giả tạo kia.
Chát!!!
Bối Vy bị đánh lệch mặt sang một bên, năm dấu tay rõ ràng hiện trên làn da trắng nõn, ánh mắt mở to không tin nổi.
“Cô…”
Bối Vy đưa tay lên che lại gò má, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận hét lên:
“Cô dám đánh tôi?”
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, quay người lại đưa tay ra giật mạnh tay Bối Vy, cổ tay lật một cái, vặn cổ tay cô ta tiến đến cánh tay, chân phải trực tiếp đưa tới gạt bàn chân trong của Bối Vy, chân trái nhanh chóng xoay lại, thân trên cúi xuống phần eo dùng lực quật mạnh———
“Rầm!”
Một tiếng vang tàn nhẫn nện xuống đất.
Tất cả mọi người trong và ngoài phòng học đều ngơ ngác bất vi sở động.
Hạ Nhi làm xong một tư thế quăng ngã qua vai vô cùng hoàn hảo, hai tay liền phủi phủi như vừa chạm vào một thứ khiến bản thân rất ghê tởm.
Bối Vy nằm dưới sàn như chó ăn phân, vô cùng tức cười, đầu tóc rối bù xù, khuôn mặt bị đánh sưng một bên chật vật không thể tả nổi, quần áo xộc xệch nhếch nhác, cô ta giương đôi mắt phẫn hận điên cuồng nhìn về phía Hạ Nhi, tay giơ lên run rẩy chỉ vào cô, thanh âm bén nhọn lại vặn vẹo:
“Tiện nhân! Mày…”
Chỉ thấy Hạ Nhi tiến tới một bước, nhấc một chân lên tàn nhẫn giẫm lên cái cổ tay đang hướng về phía cô trên mặt đất.
“A!!!”
Tiếng la thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, xung quanh đám đông da đầu đều run run, khiếp đảm lại sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Bọn họ vẫn biết Hạ Nhi vô cùng bạo lực, hung dữ đến mức không xem ai ra gì. Nhưng Bối Vy thân phận là một giảng viên trong trường, gần đây tuy rằng hình tượng có chút thay đổi. Nhưng vẫn đường đường chính chính là một giảng viên đại học vô cùng có tư cách.
Trong tiếng la thê lương lại đầy oán niệm đó, khóe miệng Hạ Nhi cong lên, cười đến lạnh lẽo lại dữ tợn.
“Cô là cái thứ gì mà dám sỉ nhục Hạ gia?”
Nữ nhân với diện mạo đẹp như thiên sứ đoạ lạc trong nháy mắt đã chuyển thành khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ. Bàn chân vốn mang đôi giày gót nhọn cao vừa phải, di chuyển từ cổ tay đến bàn tay Bối Vy, dùng lực nghiến mạnh trên mu bàn tay trắng nõn mềm mại kia, tiếng rắc rắc vang lên lạnh run cả da đầu.
Đám người xung quanh tóc gáy đều dựng đứng, ánh mắt khiếp đảm hãi hùng nhìn về phía Hạ Nhi, một tiếng cũng không dám thốt ra.
Bối Vy sắc mặt tím ngắt không còn chút máu, đau đến mức không chịu được nữa. Lập tức nghiêng đầu bất tỉnh.
Hạ Nhi khoé môi tinh xảo cong lên, khuỵu đầu gối ngồi xổm xuống, đôi mắt hổ phách thản nhiên nở nụ cười tàn khốc.
Không khí đình trệ nặng nề, Hạ Nhi bất mãn nhìn thoáng qua Bối Vy đang ngất xỉu trên sàn thấp giọng nói một câu:
“Thứ rác rưởi!”
Lời vừa dứt liền nhấc chân khỏi tay Bối Vy, đứng dậy xoay người ra khỏi cửa.
Này cũng thật vô cùng…
Phách lối.
Trong phòng học tức khắc yên lặng như tờ.
Giày cao gót vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, phá lệ thanh thuý trên hành lang không một tiếng động.
Dáng điệu uyển chuyển bước chân nhẹ nhàng, tóc nâu dài như rong biển uốn lượn đánh sau lưng, chỉ để lại một bóng lưng tỉ lệ hoàn mỹ, lạnh lùng cao ngạo đến cực điểm.
Lam Thất trong khiếp sợ liền hoàn hồn, ánh mắt liếc tới Bối Vy đang ngất xỉu, hít một hơi thật sâu rồi ra hiệu người phía sau mang người tới bệnh viện. Còn bản thân lập tức bỏ mặc cả Vương Luân cứng đờ và đám người đang sửng sốt không tin nổi kia, gấp gáp đuổi theo hướng Hạ Nhi vừa rời đi.
Vương Luân nghe động tĩnh liền giật mình, ngay lập tức ra hiệu đám người áo đen mang đồ tới Hạ gia, đoàn người mau chóng lấy tốc độ ánh sáng rút lui như chưa từng xuất hiện.
Phải mất một lúc lâu, sau khi Bối Vy bị khiêng đi mất, đám người trong ngoài phòng học mới bừng tỉnh dậy.
Những tiếng than sợ hãi vang lên xôn xao:
“Mẹ…”
“Hạ Nhi quá… trâu bò!”
“Cậu nhìn thấy chứ? Hạ Nhi là giẫm nát tay giảng viên Bối.”
“…”
“Quá tàn bạo!”
“Tớ sợ! Chắc từ giờ sẽ không dám nói một câu cậu ấy không phải nữa.”
“Mẹ kiếp! Nữ nhân nhà mình hung tàn như vậy Khương Tình có biết không?”
“Chỉ có tớ thấy ngầu và soái khí ngất trời sao?”
“Tớ cũng thấy!”
“Mẹ kiếp! Lũ thần kinh.”
“Hạ Nhi! Em muốn sinh khỉ con cho chị.”
“Douma! Thiểu năng hết rồi. Muốn Khương Tình giết tới sao?”
“Một lũ não tàn! Hạ Nhi đánh hay lắm.”
“Nhan khống! Câm miệng đi.”
“Đẹp nên làm gì cũng được tha thứ.”
“…”
______
__________
Chuyện lớn đến mức Bối gia không thể ngồi yên làm ngơ, khiếu nại với hội đồng quản trị cấp cao Đại Học B, yêu cầu Hạ Nhi phải bị kỷ luật và đuổi học.
Vị hiệu trưởng — Tinh Trạch nào đó cực kì bất đắc dĩ, liên hệ tới Hạ gia, cân nhắc dùng từ thế nào để nói về vấn đề bạo lực của thiên kim nhà họ Hạ, lại nói tới thảm trạng nặng nề của vị giảng viên họ Bối nào đó.
Bối Vy bị gãy hai ngón tay, xương cổ tay cũng gãy luôn.
Ông Hạ nghe điện thoại xong, ngay lập tức cho người hầu lên phòng gọi Hạ Nhi xuống phòng khách.
Khương Tình biết chuyện cũng lập tức lái xe tới Hạ gia.
Không gian tĩnh lặng trong phòng khách.
Khương Tình ngồi bên cạnh ông Hạ, tư thế vắt chéo chân vô cùng tao nhã, tay cầm tách trà thản nhiên lại bình tĩnh, sắc mặt không hề có chút cảm xúc bất thường nào.
Hạ Minh Phát thì không được như thế, ánh mắt lo lắng bất an, giống như con gái mình sinh ra đang tới thời kì nổi loạn, ẩu đả đánh nhau lại gây sự khắp nơi.
Ông Hạ trầm mặt, ấn đường có chút nhíu lại.
Vài phút sau——
Hạ Nhi mặc một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối màu be, bên trong là một chiếc váy ren nhỏ tiên khí mười phần bước xuống phòng khách, chậm rãi hướng tới sofa tuỳ ý ngồi xuống, chống tay lên thành ghế, tựa đầu lên tay lơ đãng cười khẽ một tiếng.
Hạ Minh Phát nhịn không được trầm giọng hỏi:
“Hạ Nhi! Con thật sự vặn gãy tay Bối Vy?”
Hạ Nhi vẫn bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên thừa nhận.
“Đúng vậy! Là con làm.”
Hạ Minh Phát: “……”
Hạ Nhi lười biếng nâng mắt, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo, mở miệng nói tiếp:
“Không phải con vặn.”
Hạ Minh Phát thở ra một hơi, quay đầu nhìn ông Hạ thấp giọng phân trần hộ Hạ Nhi.
“Con bé nó nói không…”
Bốn từ ‘không phải nó làm’ chưa kịp thốt ra đã bị Hạ Nhi bổ sung vào một câu mà biến mất.
“Con là đạp gãy, cũng không tốn quá nhiều sức đâu.”
Hạ Minh Phát: “….”
Lời nói bị mắc nghẹn trong cổ họng, Hạ Minh Phát nhìn Hạ Nhi có chút… cạn lời.