Nhưng vào lúc này, điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Khi thấy trên màn hình hiện ra số của Dương Hướng Minh, anh ta hoảng hốt run sợ.
“Điện thoại của ông nội anh đấy! Anh không định nghe à?”
Dương Thanh nhìn Dương Uy nói với vẻ giễu cợt, sau đó còn nói tiếp: “Mở loa ngoài đi, anh tạm thời đừng nói gì, nếu không nhà họ Dương không cần tồn tại nữa”.
Dương Uy run lên, ấn loa ngoài như lời Dương Thanh nói.
“Dương Uy, chuyện ông giao cho cháu, cháu làm thế nào rồi? Thằng nhóc kia đã trả lại cổ phần công ty vật liệu xây dựng Long Hà chưa? Nếu cậu ta không trả, ông sẽ lập tức phái người tới Giang Hải giết cậu ta!”
Dương Hướng Minh buông lời tàn nhẫn.
Dương Uy sợ hãi tới mức run rẩy.
Dương Thanh cười nhạt, giơ tay về phía Dương Uy.
Dương Uy nơm nớp lo sợ dùng hai tay đưa điện thoại tới.
“Ông chủ Dương, cổ phần công ty vật liệu xây dựng Long Hà là quà ông tặng tôi, sao đột nhiên đòi lại thế? Vậy không thỏa đáng đâu nhỉ?”, Dương Thanh cười như không cười nói.
Dương Hướng Minh sửng sốt khi nghe được giọng nói của Dương Thanh qua điện thoại, nhưng không hề sợ hãi.
Ông ta cười khẩy: “Dương Thanh, bây giờ cậu không có tư cách nói với tôi những điều này.
Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn trả lại cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Long Hà đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu”.
“Tốt, tôi muốn xem thử nhà họ Dương tính không khách sáo với tôi thế nào”.
Dương Thanh cúp máy, tiện tay ném điện thoại vào thùng rác bên cạnh.
Dương Uy sợ nhũn cả người.
Thậm chí anh ta đã tính ôm tất cả tội lỗi về mình để xin tha cho nhà họ Dương, nhưng những lười nói của Dương Hướng Minh đã hoàn toàn đẩy nhà họ Dương xuống vực sâu.
“Cậu Dương, tôi xử lý thằng nhóc này giúp cậu nhé?”
Quan Chính Sơn bỗng nhiên hung ác nói.
Những lời này đã dọa Dương Uy sợ muốn chết.
Ánh mắt Dương Thanh chợt lạnh: “Đánh cho tàn phế rồi trả lại nhà họ Dương!”
“Vâng, cậu Dương!”
Quan Chính Sơn cung kính nói, ngay sau đó vung tay lên: “Đưa đi!”
Nhà họ Dương ở Châu Thành.
Dương Hướng Minh nghe được những tiếng tút tút trong điện thoại, sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Khốn kiếp, mày dám cúp điện thoại của tao sao? Người đâu!”
Chẳng mấy chốc, quản gia nhà họ Dương đã đi tới bên cạnh Dương Hướng Minh: “Ông chủ có gì căn dặn ạ?”
“Phái cao thủ đứng đầu gia tộc tới Giang Hải giết một người!”
Dương Hướng Minh nói giết người mà mặt không đổi sắc, rõ ràng ông ta đã làm không ít chuyện như vậy.
Chẳng qua ông ta vừa căn dặn quản gia xong, điện thoại bàn lại đổ chuông.
Ông ta nhấc máy, vừa nghe được mấy câu thì mặt đã biến sắc, đứng phắt dậy, kích động và tức giận nói: “Cái gì? Tất cả công trường và nhà kho của nhà họ Dương đều bị niêm phong à? Tập đoàn Thành Hà cũng bị niêm phong vì trốn thuế sao?”
Ở Châu Thành, nhà họ Dương kinh doanh bất động sản, chủ yếu là công trường và nhà kho.
Nhất là công trường, cứ dừng hoạt động một ngày sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Dương.
Đống vật liệu xây dựng chất đống trong kho hàng cũng không có cách nào bán ra.
Thậm chí ngay cả tập đoàn Thành Hà lớn nhất của nhà họ Dương cũng bị niêm phong.
Chuyện này gây tổn hại chí mạng cho nhà họ Dương.
Nếu trong một tuần không thể giải quyết mấy vấn đề này, nhà họ Dương sẽ hoàn toàn bị phá sản.
“Rốt cuộc là ai đang đối phó với nhà họ Dương?”
Sau khi cúp máy, gương mặt Dương Hướng Minh đờ đẫn.
“Ông chủ, có phải là thằng nhóc ở Giang Hải không?”, quản gia dè dặt hỏi.
Dương Hướng Minh không hề nghĩ tới Dương Thanh.
Dù sao những năm gần đây, nhà họ Dương đã làm đủ chuyện xấu, danh tiếng ở Châu Thành cũng rất tệ, đắc tội rất nhiều thế lực.
“Không thể nào!”
Dương Hướng Minh chỉ vừa nghĩ đã trầm giọng nói: “Ở Giang Hải, có thể thằng nhóc kia còn lấy tập đoàn Nhạn Thanh ra mà cáo mượn oai hùm, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới Châu Thành được”.
Trong lúc nhà họ Dương rơi vào khủng hoảng, một chiếc xe 16 chỗ đỗ trước cổng nhà họ Dương, ném Dương Uy toàn thân dính đầy máu xuống, sau đó nghênh ngang lái đi.
“Ông chủ, không xong rồi.
Cậu Dương Uy bị đánh gãy hết tay chân rồi”.
Dương Hướng Minh đang lo lắng cho chuyện của gia tộc, ông quản gia bỗng nhiên hoảng hốt lao vào.
– —————————
.