Trên miếng huy chương in một cây đại thụ, hàng ngàn tấm thẻ được treo trên cành cây, tỏa sáng rực rỡ.
“Nhìn qua như là loại thẻ bài thế giới, loại này rất hiếm thấy… Phải rồi, không phải gần đây ngươi vẫn luôn đi tìm thẻ bài sao?” Lâm nói.
“Đúng vậy, tôi suýt nữa thì quên mất vật này.”
Cố Thanh Sơn nhìn huy chương, nhớ lại một đôi tình nhân trước lúc chia tay đã nói:
“Cầm lấy cái này, bên trong có định vị và thông đạo hư không dẫn tới thế giới của bọn ta. Nếu có một ngày ngươi đến đế quốc của ta, hãy dùng huy chương này trực tiếp tới tìm ta.”
Đúng vậy, đây là huy chương thông hành Lam Tụ và Khinh Âm đưa cho hắn.
Cố Thanh Sơn thu hết những vật khác, chỉ chừa lại miếng huy chương này.
Hắn bắt đầu thử kích phát sức mạnh trên miếng huy chương.
“Dùng thẻ bài thế giới? Cũng phải. Dù sao thẻ bài thế giới cũng cực kỳ hiếm thấy.” Lâm cảm thấy hứng thú nói.
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thế giới này không bị khu Tranh Bá khống chế.”
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn liên tục rót sức mạnh vào huy chương, toàn bộ huy chương chấn động, đột nhiên bay giữa không trung, phá hư không mở ra một thông đạo.
Huy chương lơ lửng giữa không trung, kêu to một trận tựa như đang thúc giục Cố Thanh Sơn.
“Thành công, chúng ta đi.”
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang xuyên qua dòng chảy thời không hỗn loạn.
Tại khu Tranh Bá.
Vận Mệnh thần điện.
Tô Tuyết Nhi đứng ở vị trí chủ điện, yên lặng nhìn ngắm sao trời.
Không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Hai gã giáo đồ hoảng hốt chạy vào bẩm báo: “Tô giáo chủ, thần quang trên tượng thần đã biến mất.”
Ngay sau đó, năm tên giáo chủ và mười mấy tên kỵ sĩ thần điện đi đến.
Một gã giáo chủ quát to: “Tô Tuyết Nhi, cũng do cái loại không biết thỏa hiệp như ngươi chọc giận tới thần linh, cho nên mới làm cho Vận Mệnh thần điện chúng ta mất đi sự chiếu cố của thần linh.”
Tô Tuyết Nhi không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Đám giáo chủ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn xung quanh một chút.
Các giáo đồ khác cũng không có mặt ở trong đại điện.
Bọn họ càng yên tâm hơn.
“Tô Tuyết Nhi, ngươi nên giao chức vụ điện chủ ra đây đi. Ngươi phạm vào quá nhiều sai lầm, toàn bộ giáo chúng đều thất vọng về ngươi.” Một gã giáo chủ khác nói.
Tô Tuyết Nhi chậm rãi xoay người.
Nhìn qua, khí tức trên người cô còn uy nghiêm hơn trước đây, nhưng vẻ hồn nhiên trên gương mặt mỹ lệ ấy lại càng nhiều hơn, hòa tan hết toàn bộ khí tức uy nghiêm kia.
“Mấy lão già các ngươi…” Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng nói: “Điện chủ niệm tình xưa không nỡ lòng giết các ngươi, thế mà các ngươi định thừa dịp điện chủ ngủ say mà tới đây gây loạn. Thật là buồn cười.”
“Chúng ta chỉ muốn thoát thân! Chạy đi tìm đường sống, ngươi hiểu không?” Một gã giáo chủ phát điên kêu lên.
Tô Tuyết Nhi lạnh như băng nói: “Ngươi có thể đi, nhưng không nên tới đây gây sự với ta.”
Cô vẫy tay.
Một đội lại một đội kỵ sĩ Thánh điện không biết từ đâu đi ra, nhanh chóng đứng đầy toàn bộ thần điện.
Bọn họ một mạch xông lên, vây quanh những giáo chủ và kỵ sĩ này.
Một gã giáo chủ quát to: “Tô Tuyết Nhi… Ngươi dám! Ngươi bây giờ đã chọc giận tới thần linh…”
Tô Tuyết Nhi ngắt lời gã, nói: “Bảy đại thần điện đều đã mất đi sự chiếu cố của thần linh, toàn bộ khu Tranh Bá đều không liên lạc được với thần linh. Ngươi cảm thấy ta có thể làm được chuyện này à?”
Tên giáo chủ kia ngơ ngẩn.
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chẳng biết gì cả, đúng là ngu xuẩn.”
Cô lại vung tay lên.
Trận giết chóc bắt đầu.
Từng tên phản loạn bị chém chết, thân thể ấm nóng ngã xuống, máu tươi đầm đìa.
Tô Tuyết Nhi lạnh nhạt nhìn một màn này, ánh mắt không có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút buồn chán.
Cho đến khi toàn bộ đám phản loạn bị giết chết, cô mới thản nhiên nói:
“Dọn dẹp thần điện sạch sẽ đi.”
“Vâng!” Các nhân viên thần chức nói.
Tô Tuyết Nhi xoay người sang chỗ khác, căn bản không thèm chú ý đến đám người bận rộn sau lưng.
Thế nhưng chỉ một giây sau, vẻ đạm mạc trên mặt cô trực tiếp bị phá vỡ.
“Đây là cảm giác gì?”
Hai hàng lông mày xinh đẹp chợt nhíu lại.
Một quyển sách màu đỏ xuất hiện trên tay cô, tự động giở ra một trang.
Chỉ thấy trên trang thứ bảy đếm ngược, trong một chuỗi những cái tên, có một tên biến mất.
Tô Tuyết Nhi căng thẳng trong lòng.
Cô vội vã đi ra khỏi đại điện.
“Tô giáo chủ, bây giờ ngài rời đi sao?”
Một nhân viên thần chức cấp cao nghi ngờ hỏi.
“Ta đi chuẩn bị một chút, lập tức quay lại.” Tô Tuyết Nhi gật đầu nói.