Giờ này gặp được người nhà chạy tới vì ông ta rồi, trong lòng nói không rõ lo lắng sốt ruột bao nhiêu. Nhưng mà bó tay một cái là có khí mà không có lực, không làm được cái gì cả.
– Cha!
Trình Ưng Hà và Trình Ưng Tường có chút gấp lên rồi, giành bước lên trước. Ai ngờ Hắc y nhân hai bên lập tức ngăn ở trước người của Trình Diệu Uy.
Điếm tiểu nhị nhanh chóng chạy tới, chắp tay nói với mấy người:
– Mấy vị, tiểu điếm không lưu lại ân oán chỉ lưu khách, thị phi đừng có vào, chuyện đánh đánh giết giết mong rằng không được mang vào tiểu điếm quấy rầy những khách nhân khác thanh tĩnh.
Nho sinh phía sau quầy đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng thẳng người dậy, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt quầy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người, phong độ hơi hớm trí thức trên người hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, trên mặt hiện lên vẻ hờ hững lạnh lùng.
Hắc y nhân nắm cổ Trình Diệu Uy cười nói với Vũ Quần Phương:
– Nhị đương gia, có nghe hay không, lệnh lang và lệnh nữ nếu phá hỏng quy củ của Phong Vân Khách Sạn, không thể trách được ta đâu.
Hắn sở dĩ dám nói công bình mang người tới nơi này để cho Vũ Quần Phương cùng mọi người gặp gỡ, một là vì để cho Vũ Quần Phương yên lòng, hai là cũng biết quy củ của nơi này có thể bảo đảm an toàn của bên mình. Hắn bên này cũng lo lắng phía Vũ Quần Phương dây dưa lâu như vậy sẽ có cái chuẩn bị đặc thù gì đó, đặt ở địa phương khác ngược lại thì lo lắng, nhưng ở Phong Vân Khách Sạn thì là địa phương không tệ.
Khi Dương Khánh biết đối phương muốn mang Trình Diệu Uy đến nơi này, đầu tiên là có chút kinh ngạc, ngay sau đó mọi người đều đoán được nguyên nhân, bởi vì không có ai dám làm loạn ở chỗ này.
– Hà nhi, Tường nhi, lui xuống!
Vũ Quần Phương quát, gọi con gái gương mặt lo lắng trở về xong, ngay sau đó chắp tay với điếm tiểu nhị và nho sinh phía sau quầy, bồi lễ nói lời xin lỗi:
– Chẳng qua là mượn quý bảo địa bàn một ít chuyện, không lưu lại thị phi ở chỗ này!
– Vậy mấy vị xin cứ tự nhiên!
Điếm tiểu nhị ha ha một tiếng, không phải là ai khác, chính là Đào Vĩnh Xuân.
Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái, trong lòng lẩm bẩm, cái lão yêu quái này thật ra thì xoay sở làm có mô có dạng, điếm tiểu nhị làm sao mà có tư có cách dữ vậy cà.
Mà nho sinh phía sau quầy nghe vậy cũng chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đối với một màn trước mắt, không biết Nhất Oa Phong Đại đương gia tại sao lại rời vào trong tay của người khác, lại thỉnh thoảng lén nhìn xem xét xem xét Miêu Nghị, cũng không biết Miêu Nghị sao lại hòa cùng với người của Nhất Oa Phong như thế.
Hắc y nhân bóp cổ Trình Diệu Uy đắc ý cười hăng hắc lạnh lùng, nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người chắn trước mặt lui trở lại hai bên.
Vũ Quần Phương liếc nhìn Trình Diệu Uy yếu ớt bất kham dường như lúc nào cũng có thể chết, trầm giọng nói:
– Các ngươi làm cái gì đối với hắn?
– Không có làm cái gì, sợ Trình Đại đương gia đói bụng, cho ăn chút thứ đồ tốt mà thôi.
Hắc y nhân một tay chẹt cổ Trình Diệu Uy, một tay vẫy vẫy:
– Nhị đương gia, người ngươi đã thấy rồi, cái thứ đó có phải là nên lấy ra cho ta xem rồi hay không?
– Cái thứ đó có ở chỗ này của ta.
Miêu Nghị ở cạnh bàn đột nhiên đứng lên, móc ra một khối ngọc điệp cầm ở trong tay.
Vũ Quần Phương, Trình Ưng Tường, Trình Ưng Hà đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều lóe lên một chút ngạc nhiên.
Dương Khánh khóe miệng hơi co giật, trong lòng rúng động quặn lên, cảm giác có chút không ổn, ánh mắt trợn to hơn mấy phần nhìn Miêu Nghị, trong lòng hô lên điên cuồng ngươi đang giở cái trò quỷ gì đây?