Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Yên tâm, bọn họ đều là người tốt.”
Vừa nói, hắn vừa vỗ vào túi trữ vật, lấy một tấm vải đen ra.
Tiền thân của tấm vải đen này là một tờ giấy, lúc đó là Mèo Con thuận tay nhét cho hắn.
Nhưng Mèo Con làm việc, đương nhiên có đạo lý của cô ấy.
Cố Thanh Sơn từng tìm được Vân Cơ bị trọng thương nhờ vào tấm vải đen này.
Đúng vậy, đây chính là vải đen mật ngữ của Lời Thề Lưỡi Đao.
Lời Thề Lưỡi Đao, là tổ chức bí mật của đám người Vân Cơ. Barry, Mèo Con, Huyết Hải, Vân Cơ đều thuộc tổ chức này.
Tác dụng của vải đen mật ngữ là tiến hành liên lạc với thành viên của Lời Thề Lưỡi Đao.
Cố Thanh Sơn mở miếng vải đen ra, bắt đầu hô gọi:
“Barry, có nghe thấy không?”
Trên tấm vải đen vang lên rất nhiều âm thanh ồn ào.
Chờ một hồi, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng người nào đáp lại.
Cố Thanh Sơn chỉ đành gọi lần nữa:
“Mèo Con? Cô có ở đó hay không? Hãy nói chuyện với tôi!”
Tiếng ồn ào trên vải đen càng lớn hơn.
Nhưng, vẫn không có bất kỳ ai đáp lại.
Lâm lắc đầu một cái, nói: “Vật này của ngươi không tồi, nhưng có lẽ nhóm bạn của ngươi cách nơi này quá xa, cho nên bọn họ không nhận được.”
Cố Thanh Sơn không từ bỏ, đặt hai tay lên tấm vải, lớn tiếng nói: “Mèo Con, tôi biết cô là thuật sĩ không gian mạnh nhất, cô nhất định có thể nghe thấy tiếng tôi nói, đúng không?”
Một phút.
Hai phút.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trên tấm vải đen vẫn không có hồi âm.
Cố Thanh Sơn thất vọng thở dài.
Đang lúc ấy thì, trên tấm vải đột nhiên vang lên một giọng nữ:
“Tôi là Mèo Con, Cố Thanh Sơn? Là anh sao?”
………..
Thế giới Núi Lửa.
Tất cả mọi người đều đã chết.
Bóng người che khuất bầu trời bay xuống, hóa thành một người đàn ông mọc hai sừng trên đầu.
Ánh sáng rực rỡ vây quanh hắn ta, biến thành vô số chức nghiệp giả kêu rên đau đớn thoát khỏi cơ thể hắn ta, nhanh chóng bay vút ra bốn phương tám hướng.
“Ồ? Vẫn còn nhiều linh hồn biết cách chạy thoát thân đặc biệt như vậy? Muốn chạy trốn ở trước mặt ta, đúng là ngạo mạn! Tự cho mình là đúng!”
Hai mắt Ma Long Vực Sâu lộ ra vẻ rét lạnh.
Hắn ta há mồm hít một cái, hít tất cả những bóng ảnh trong không gian vào trong bụng.
Thế giới lại trở về với bóng tối.
Đùng…
Một ngọn núi lửa bắt đầu phun trào, nói lên diện mạo vốn có của thế giới này.
Ma Long im lặng đứng bất động.
Mười hai đường sáng từ trên trời chiếu xuống, quỳ một chân trước mặt Ma Long Vực Sâu.
Tên thần linh cầm đầu bẩm báo: “Chủ nhân, ngài gọi chúng tôi?”
Ma Long không trả lời.
Hắn ta nhắm hai mắt lại, lộ ra vẻ thích ý.
Mười hai tên Thần tộc không dám nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Ma Long mới nhẹ giọng nói: “Một triệu chín trăm sáu bảy nghìn ba trăm hai mươi tư linh hồn, thật là một bữa tiệc tuyệt vời.”
Đột nhiên, giọng nói của hắn ta trở nên phẫn nộ, tiếng gầm thét vang tận trời cao, ngay cả mặt đất rộng lớn đều chấn động.
“Cố… Thanh… Sơn, tại sao không có ngươi!!!”
…
Bên kia.
Thế giới Ven Biển.
Khách sạn.
Nghe được giọng nói của Mèo Con, Cố Thanh Sơn lập tức đáp lại: “Là tôi, Mèo Con, tôi là Cố Thanh Sơn!”
Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của Mèo Con với người khác ở bên kia, thấp thoáng nghe được ba chữ “Cố Thanh Sơn”.
Một lát sau, giọng nói của Mèo Con lại vang lên: “Tạ ơn trời đất, thật sự là anh, mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi vẫn ổn, mấy người thì sao?”
Mèo Con nói: “Một năm trước, sau khi thế giới của mấy người dung hợp xong thì cũng ngừng chấn động. Khi đó bọn tôi đã khôi phục lại liên lạc với thế giới bên ngoài, kết quả phát hiện khu Tranh Bá đã biến mất!”
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, đó là thủ đoạn của Thần tộc. Bây giờ mấy người như thế nào?”
“Không tốt lắm, rất nhiều người bị thương, đều được bọn tôi đón tới thế giới của anh giấu đi. Bên ngoài bây giờ càng ngày càng hỗn loạn, trước mắt bọn tôi chỉ có thể núp ở đây.” Mèo Con nói.
“Hử? Xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn cảnh giác.
“Chúng tôi đã điều tra rõ, thực ra quái vật đã phá huỷ Tháp cao và hội liên hiệp chín trăm triệu thế giới đến từ Vực Sâu Vĩnh Hằng, nó gọi là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.”