Vô Tương Thánh Nhân có chút tức giận, hắn đường đường là Thánh Nhân, nếu không phải hiện tại chỉ còn dư lại một đạo tàn hồn, chỉ có thể hi vọng Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng sinh ra một đồ đệ mạnh nhất cho hắn, hắn cần phải khách khí sao?
Lăng Hàn nhìn Loạn Tinh nữ hoàng nói:
– Ngươi không cần lo lắng, tuy ta không phải loại chỉ chung thủy với một người, nhưng cũng không phải loại gặp nữ nhân liền có ý chiếm đoạt.
Loạn Tinh nữ hoàng có chút xấu hổ, nàng từ trước tới nay vẫn cao cao tại thượng, không cần người khác đồng tình hay bố thí. Nếu không phải tu vi bị áp chế, nàng tùy ý một kích liền có thể cắt Lăng Hàn thành mảnh vỡ.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không vúi đầu, nàng không giải được cấm chế trên người, thì thật cần xem sắc mặt của Lăng Hàn, bằng không nếu Lăng Hàn cường bạo nàng, nàng cũng chỉ có liều ngọc đá cùng vỡ.
– Tiểu tử, miệng rất cứng a, không biết ngươi có thể kiên trì bao lâu, bản tôn ngược lại không vội, cũng các ngươi mười năm trăm năm kéo dài là được rồi.
Vô Tương Thánh Nhân rất vô lại nói.
Nói xong, tiếng nói của hắn không vang lên nữa, thật giống như không muốn phản ứng hai người Lăng Hàn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian lặng yên trôi qua, trong không gian tầng thứ chín, cũng chỉ có Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng, cô nam quả nữ.
Lăng Hàn chưa bao giờ cho rằng mình là tấm gương đạo đức, nhưng đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, coi như mị lực của Loạn Tinh nữ hoàng to lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ không cường bạo một “cô gái yếu đuối”.
Đây là một vấn đề nguyên tắc, giới hạn là không thể đánh vỡ.
Mỗi ngày hắn đều tu luyện, trong cơ thể có Ma nguyên, sinh mệnh tinh khí nơi này cực kỳ cường thịnh, tu vi tiến cảnh của hắn chắc chắn sẽ không chậm.
Chỉ tiếc, hắn không thế tiến vào Hắc Tháp, bằng không lại thêm Luân Hồi Thụ ngộ đạo, tiến bộ của hắn sẽ càng nhanh hơn.
Dù như vậy, hắn cũng tiến triển cực nhanh, tốc độ tiến cảnh tuyệt đối đáng sợ.
Mười ngày, hai mươi ngày, một tháng.
Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng có thể nói nước giếng không phạm nước sông, tuy hai người cùng ở một phòng, nhưng căn bản không có nói câu nào.
Nữ hoàng đại nhân rất ngạo kiều a!
Lăng Hàn thầm nói, phải biết hắn nhịn được không xuống tay với nàng, vậy cần tự chủ bao lớn?
– Lão già thối tha! Lão già thối tha!
Lăng Hàn lớn tiếng kêu lên.
– Tiểu tử thúi, ngươi gọi bản tôn là gì?
Vô Tương Thánh Nhân tức giận nói.
– Ngươi già mà không đứng đắn, tự nhiên là lão già thối tha.
Lăng Hàn cười nói.
– Ta nói lão già thối tha, những người khác đâu?
– Ngươi không cố gắng làm tân lang, quản những người khác làm gì?
Vô Tương Thánh Nhân hừ hừ nói, có vẻ không hài lòng, nếu không phải hắn chỉ còn dư lại một đạo tàn hồn, nói không chắc ngay cả hắn cũng động lòng với Cửu Xà nữ.
– Xem ra tiểu gia trong thời gian ngắn là không thể rời đi, ngươi giúp ta nói với mấy bằng hữu, bảo bọn họ đi trước, không cần lo lắng cho ta.
Lăng Hàn nói.
– Tại sao bản tôn phải giúp ngươi?
Vô Tương Thánh Nhân bất mãn nói, hắn đã từng là Thánh nhân, hiện tại lại phải truyền lời thay một tiểu bối, đây cũng quá mất mặt đi.
Lăng Hàn cười to nói:
– Hiện tại là ngươi muốn cầu cạnh ta, vậy thay ta làm một ít sự tình không phải nên sao? Huống hồ, đây là chuyện giữa ta và ngươi, hà tất liên lụy tới người khác?
– Tiểu tử thúi!
Vô Tương Thánh Nhân lẩm bẩm một câu.
– Được rồi, bản tôn sẽ thay ngươi chuyển cáo nữ nhân kia, chà chà, không thấy được, ngươi còn là một tình chủng nha.
—————