Đinh Nhị Tiến hỏi: “Ông muốn đòi công bằng gì?”
Cao Chí Định nói: “Ông bạn cũ, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, bây giờ tôi cho ông hai con đường, thứ nhất ông trả lại cho tôi một dao mà năm đó ông đã nợ tôi.”
Trả bằng cách nào?
Chẳng lẽ bắt Đinh Nhị Tiến bị đâm một dao, tuổi Đinh Nhị Tiến đã cao, làm sao có thể chịu nổi?
Cho dù là người trẻ tuổi thì cũng không thể nào vô duyên vô cớ bị đâm một dao.
Đinh Nhị Tiến cười cười, xấu hổ: “Một dao đó làm sao trả đây, ông nói xem, điều kiện thứ hai là gì.”
Cao Chí Định cười lạnh, giọng nói trầm xuống: “Cách thứ hai đó chính là ông kêu đứa con rể vàng này của ông quỳ xuống với con trai tôi, dập đầu nhận lỗi.”
“Chuyện này…”
Mọi người đều choáng váng.
Hiển nhiên là Cao Chí Định nhất định phải tìm lại thể hiện cho con trai mình.
Cao Vũ Tường bị Giang Nghĩa đánh bị thương, còn đuổi ra cửa, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi được chứ, cho nên Cao Chí Định quyết tâm muốn tìm thể diện về cho con trai ông ta.
Chỉ cần Giang Nghĩa dập đầu nhận lỗi, xem như Cao Vũ Tường đã có thể có về mặt mũi.
Trên bàn cơm, sắc mặt của đám người vô cùng khó coi.
Đinh Phong Thành là người phản ứng đầu tiên: “Nè ông già kia, ông quá đáng rồi đó, tuy là ông đã cứu chú ba của tôi, nhưng đây không phải là cái cớ để ông ngang ngược vô lý, rõ ràng là con trai ông không hiểu chuyện, lại ép buộc em rể tôi xin lỗi, ông bị điên rồi hả?”
Cao Chí Định ngẩng đầu lên: “Ông bạn đây chính là thái độ của nhà họ Đinh các người đó à?”
Đinh Nhị Tiến vẫy tay kêu Đinh Phong Thành ngồi xuống: “Ngồi xuống đi.”
Đinh Phong Thành vô cùng bất mãn mà ngồi xuống, anh ta thật sự không vừa mắt Cao Chí Định chút nào.