Mọi người đang ăn thì nghe thấy tiếng còi xe.
Còn chưa đợi buông đũa xuống thì nhìn thấy hai người đàn ông một già một trẻ đi tới cửa lớn, người trẻ chính là Cao Vũ Tường vừa cắm đầu chạy kia!
Người già ngược lại trông có vài phần giống với Cao Vũ Tường.
“Bạn học cũ, trong nhà khá náo nhiệt nhỉ?” Người đàn ông lớn tuổi mở miệng nói.
Đinh Nhị Tiến lập tức sững người, người đàn ông trước mắt chính là ba của Cao Vũ Tường, bạn học cũ của Đinh Nhị Tiến – Cao Chí Định.
Xem ra, Cao Vũ Tường không chịu thua, gọi ba của anh ta tới.
“Aiya, bạn học cũ, ông sao lại tới rồi? Mau mau mau, cho hai chiếc ghế.”
Thái độ của Đinh Nhị Tiến rất hòa nhã.
Mọi người đều rất nghi hoặc, thái độ của Cao Vũ Tường vừa rồi thì Đinh Nhị Tiến nên rất căm hận ba con nhà họ Cao mới đúng, sao vừa nhìn thấy Cao Chí Định thì giống như chuột thấy mèo, sợ không vui vậy?
Là có điểm yếu trong tay người ta sao?
Tô Cầm lấy thêm hai chiếc ghế, ba con nhà họ Cao ngồi xuống.
Còn chưa ngồi nóng đít, Cao Chí Định lạnh lùng nhìn Đinh Nhị Tiến, không có ý tốt mà nói: “Được nha, bạn học cũ, ngày tháng trải qua rất đủ đầy.”
Đinh Nhị Tiến mỉm cười: “Bình thường bình thường.”
“Như này còn bình thường?” Cao Chí Định nói một cách kỳ quái: “Nghe nói ngưỡng cửa của nhà họ Đinh các người trở nên cao rồi, có được một câu con rể rùa vàng rất giỏi giang, xem thường bạn học cũ nghèo như chúng tôi rồi sao?”
“Đâu có chứ? Lão Cao ông nói linh tính gì vậy?”
“Nói linh tinh ư?”
Cao Chí Định đưa tay chỉ vào con trai Cao Vũ Tường của mình: “Tôi hỏi ông, con trai của tôi có chỗ nào đắc tội với các người, vậy mà đánh bị thương trán của nó, còn đuổi nó ra khỏi nhà họ Đinh?”
