“Tiên…tiên hoả?”, Từ Phúc kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì ông ta vẫn luôn tưởng rằng hoả diệm mà Diệp Thành có là chân hoả.
Đều là hoả diệm, nếu như là tiên hoả thì vượt xa phạm trù của chân hoả, cũng chẳng trách mà ông ta lật tung bảo điển cũng không tìm thấy hoả diệm tiên hoả, chẳng trách mà hoả diệm của Diệp Thành lại có linh tính.
“Tiểu tử nhà ngươi sao lại có nhiều bí mật thế chứ?”, Từ Phúc bất giác cau mày.
“Con người ai mà chẳng có bí mật chứ?”, Diệp Thành bắt đầu ngưng tụ ra tinh huyết thánh thể và đẩy vào trong cơ thể Từ Phúc.
Cảm nhận được luồng sức mạnh dị thường trong cơ thể mình, tinh thần của Từ Phúc phấn chấn hơn hẳn, máu của Diệp Thành mang theo sinh mệnh dồi dào khiến ông ta cảm thấy dị thường, đặc biệt là huyết mạch của Diệp Thành cho ông ta cảm giác áp lực, đó không phải là áp lực về tu vi mà là áp lực về huyết mạch.
Hự! Hự! Hự!
Sau một loạt những âm thanh này vang lên từ trong cơ thể Từ Phúc, tu vi của Từ Phúc cũng tăng vọt, từ tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên rồi lại từ cảnh giới Nhân Nguyên đột phá lên cảnh giới Chân Dương, tốc độ tiến giới thế này khiến Từ Phúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Không lâu sau đó, Diệp Thành đã đẩy tinh nguyên đại địa từ phân thân vào trong cơ thể Từ Phúc.
Hự! Hự! Hự!
Vẫn là một loạt những âm thanh này vang lên, tu vi của Từ Phúc đã từ tầng thứ nhất cảnh giới Chân Dương đột phá lên cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, sau đó lại tiến nhanh tới cảnh giới Linh Hư.
Lúc này Diệp Thành mới thu lại tiên hoả.
Tiếp đó, hắn không thể tiếp tục giúp Từ Phúc được nữa, nếu còn tiếp tục thì không những không thể giúp Từ Phúc mà ngược lại còn hại bản thân. Tu vi của Từ Phúc căn bản đã bị huỷ nhưng không thể vì vậy mà lại lần nữa bị huỷ.
Phù!