“Nhà họ Cao cũng sắp toang rồi, cũng không biết ngại mà ở trước nhà họ Đinh chúng ta diễu võ giương oai, thật là nực cười.”
Khi Đinh Phong Thành mắng chửi, trong ánh mắt của Đinh Nhị Tiến lại lộ ra thần sắc kỳ lạ, hình như đang lo lắng cái gì đó.
Nhưng ông ta không nói, chỉ để chiếc điều khiển xuống, cùng với vợ Tô Cầm đi chuẩn bị cơm tối.
Trong lúc đó, Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: “Chồng, em còn chưa hỏi anh, sao đột nhiên có nhiều công ty trang sức mời anh làm giám đốc thu mua như vậy? Đây là một chức vị chủ chốt trong mỗi một công ty đó.”
Đúng vậy, giám đốc thu mua dính dáng trực tiếp tới tiền, rất quan trọng, mãi mãi không thể tùy tiện để người khác đảm nhiệm.
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười giải thích: “Thật ra đây cũng là chuyện anh muốn nói với em.”
Anh quyết định nói thật sự việc với Đinh Thu Huyền.
“Dạo gần đây, anh đã đảm nhận chức vị giám đốc thu mua ở Star Jewelry, hơn nữa tạo ra thành tích nhất định.”
“Cho nên các công ty trang sức khác mới tới mời anh.”
Đinh Thu Huyền trợn mắt há hốc mồm: “Chồng, anh từ khi nào còn có bản lĩnh này? Em cũng không biết.”
Giang Nghĩa nhún vai: “Khi anh làm lính đã học rất nhiều kỹ năng, tóm lại có đôi lúc sẽ dùng tới khi cần. Phân biệt đá thô tốt hay không tốt là một trong những kỹ năng đó, không ngờ có thể giúp đỡ cho anh nhiều như vậy.”
Đinh Phong Thành ở một bên cười ha hả nói: “Không tồi nha em rể, lần này cậu phát tài rồi, cũng không cần lấy mười mấy triệu tiền lương quèn nữa, cho dù mỗi ngày ở nhà ăn uống, cũng có thể nằm đếm tiền mỏi tay, rất đã đời.”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.
“Tiền không phải dễ kiếm như thế.”
“Nhiều lời mời như vậy, nhà nào cũng là củ khoai nóng bỏng tay, không để ý sẽ ngã tan tành.”
Đinh Phong Thành chớp mắt: “Nếu tiền tính là củ khoai nóng bỏng tay, vậy thì bỏng chết tôi là được rồi!”