“ Ừm, nàng nói.”
“ Ngươi như vậy, ta sẽ càng chán ghét ngươi hơn.”
Úc Cẩn mặt không đổi sắc: “Thà rằng nàng chán ghét ta, cũng không muốn một mình nàng mạo hiểm.”
“Không có nắm chắc mới gọi mạo hiểm ——”
Úc Cẩn trực tiếp đánh gãy lời Khương Tự: “ Không có gì tuyệt đối. Huống chi, dù nàng cảm thấy tuyệt đối không có nguy hiểm, ta cảm thấy có thì liền không được.”
Khương Tự há to miệng, tức giận đến nói không ra lời, dứt khoát quay đầu không tiếp tục để ý nữa.
“Khương Nhị đệ trở về rồi.” Úc Cẩn cười nhẹ nhắc nhở.
“ Ngươi muốn theo thì cứ theo.”
Úc Cẩn không khỏi cười.
“Nói gì mà cao hứng vậy?”
“Kể chuyện tiếu lâm cho Khương cô nương nghe.”
Xách theo bánh ngọt lạnh, Khương Trạm nghiêm mặt.
Thế mà thừa dịp hắn đi mua bánh ngọt lạnh cho Tứ muội dỗ Tứ muội vui vẻ, quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị!
“Ta còn có trò cười càng có ý tứ hơn, Khương Nhị đệ cũng nghe một chút chứ……” Vắt hết óc muốn kể chuyện cười, Úc Cẩn yên lặng thở dài.
Vừa phải lấy niềm vui của A Tự còn phải lấy niềm vui của đại cữu ca tương lai, hắn dễ dàng sao.
Yến Tử trấn là một thị trấn không lớn không nhỏ, bởi vì chỗ tiện lợi, nên thường có lữ nhân nam bắc nghỉ chân ở đây, tửu lâu, quán trà, khách điếm đủ loại cửa hàng đầy đủ mọi thứ, bên cạnh thị trấn còn có một hồ sen lớn, bây giờ chính là thời điểm bích diệp không ngớt.
Khương Trạm thăm dò được nơi tốt đẹp này, muốn kéo Khương Tự cùng Úc Cẩn cùng đi.
Khương Tự bất đắc dĩ đáp ứng Úc Cẩn cùng nhau hành động, đã thương lượng xong sẽ để Úc Cẩn ra mặt nghe ngóng tình huống của nhà Trì lão gia trước, thế là Úc Cẩn tùy ý tìm cái cớ cự tuyệt đề nghị của Khương Trạm.
Khương Trạm mừng rỡ vì Úc Cẩn cách xa muội muội, hứng thú bừng bừng mang theo Khương Tự đi thuyền chơi sông, cao hứng mà đi, cao hứng mà về, trở lại khách sạn đã là hoàng hôn.
Trên bàn vuông gần cửa sổ bày đầy đồ ăn, Úc Cẩn tiếp đón hai người tới, cười nói: “ Đoán chừng các ngươi tới lúc trở về, đồ ăn mới vừa lên bàn, vẫn còn nóng đó.”
Khương Trạm nhìn trên bàn có một dĩa thịt hấp, nhãn tình sáng lên: “Vẫn là Dư Thất ca biết tâm ý của ta.”
Úc Cẩn cười đưa đũa cho hai người: “ Hôm nay đều mệt mỏi rồi, ăn xong sớm đi nghỉ ngơi đi, có chỗ nào tốt chỗ ngày mai lại nói.”
Hắn nói xong gắp một miếng gà luộc đặt ở trong đĩa trước mặt Khương Tự: “Khương cô nương nếm thử cái này đi.”
Khương Tự ngước mắt nhìn sang, liền thấy đối phương chớp chớp mắt.
Khương Tự gắp gà luộc lên nhai kỹ nuốt chậm, tâm tư khẽ nhúc nhích: Muốn nàng ăn gà lẽ nào có dụng ý gì?
Dùng cơm xong từng người trở về phòng mình, A Man muốn chuẩn bị đồ tắm rửa lại bị Khương Tự cản lại: “Trước không vội.”
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Úc Cẩn gắp cho nàng một miếng gà luộc tất nhiên là có ám chỉ, hẳn là ám chỉ thời gian hắn đến tìm nàng.
Dậu Kê, hẳn là hắn chẳng mấy chốc sẽ đến.
Mới nghĩ đến đây, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
A Man không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
“ Đi mở cửa ra, để hắn tiến vào.”
“Ai.” A Man bước nhanh đi qua mở cửa ra.
Úc Cẩn lưu loát lướt vào.
“Ngươi ——”
A Man vừa muốn nói gì đó, thanh âm Khương Tự đã truyền đến: “A Man, đóng kỹ cửa lại đi.”
A Man đành phải đóng cửa thật kỹ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Úc Cẩn.
Úc Cẩn sải bước đi đến ngồi xuống bên người Khương Tự, nói ra tình huống tìm hiểu được: “ Biết nhà Trì lão gia trụ nơi nào rồi, còn có một chuyện có ý tứ kể cho nàng nghe, có lẽ sẽ có trợ giúp cho hành động của chúng ta.”
“ Chuyện gì?” Đối với hành vì tự thân quen của người nào đó, Khương Tự đã không còn lực nói cái gì.
“ Lúc này hàng năm Trì lão gia sẽ đi ra ngoài buôn bán, sớm nhất phải tới cuối mùa hè mới có thể trở về, lần này trở về sớm như vậy cũng không phải bởi vì hạ nhân trong nhà phát hiện cô nương mất tích mà đưa tin cho hắn, mà là bởi vì hắn liên tiếp gặp ác mộng mơ thấy nữ nhi thút thít cầu cứu. Trì lão gia trong lòng bất an, cuối cùng dứt khoát kết thúc làm ăn sớm gấp gáp trở về, không nghĩ tới nữ nhi thật sự mất tích. Chuyện này cũng coi như ly kỳ, trải qua miệng của hạ nhân Trì gia hiện tại đã truyền khắp nơi rồi.”
Khương Tự yên lặng nghe, bỗng nhiên liền nghĩ đến phụ thân.
Trước khi đi phụ thân xách lỗ tai nhị ca dặn dò rất nhiều lời, những mứt hạnh mua chuộc tiểu sa di ở chùa Linh Vụ đều là phụ thân chuẩn bị cho nàng.
“Có lẽ là cha con liền tâm đi.” Trong lòng Khương Tự đau buồn.
Úc Cẩn mỉm cười: “ Nếu Trì lão gia có thể bởi vì gặp ác mộng liền gáp trở về xem nữ nhi, chuyện của nàng cũng nắm chắc hơn, định lúc nào thì hành động?”
“Giờ Tý đi.”
“ Vậy được, đến lúc đó ta tới tìm nàng.”
Thấy Úc Cẩn muốn đi, Khương Tự vì nghiệm chứng suy đoán trong lòng liền hỏi: “ Lúc ăn cơm ngươi gắp một miếng thịt gà cho ta, nói là giờ Dậu chạm mặt sao?”
Úc Cẩn sửng sốt một chút, cười nói: “ Ta chỉ cảm thấy gà luộc ăn ngon.”
Khương Tự: “……”