Nơi tổ chức lễ cưới đã được anh thu mua lại và trang hoàng thật hoành tráng đến từng chi tiết nhỏ. Khách khứa đã đến đông đủ, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Phó Tử Sâm đang đứng tại trung tâm lễ đường đợi cánh cửa lớn mở ra.
Khi cánh cửa vừa hé mở, tiếng nhạc từ piano đã theo đó vang lên. Tống Cẩm Đan từng là một nghệ sĩ piano, đây là giấc mơ thuở nhỏ của cô và cô đang thực hiện nó ở lễ đường của chính mình.
Tiếng nhạc vang lên và Tống Cẩm Đan cất lên giọng hát của mình.
“…
Nhắm mắt lại lòng ta vẫn yêu vô vàn
Mình yêu nhau đến khi nao đôi mắt ta mờ bàn chân ta chẳng thể đi
Mình yêu nhau đến khi xuân hạ thu đông dần lụi tàn
Hẹn nhau câu hứa bên nhau cho đến khi hơi thở dừng ta mới cách xa
Hữu duyên hảo mộng xin ai chớ quên tình ái này
…”
Bài hát kết thúc, Tống Cẩm Đan đứng dậy nắm tay Phó Tử Sâm bước vào lễ đường trước vô vàn lời chúc phúc của mọi người. Đây chính là món quà mà cô muốn dành tặng cho anh, cũng là thay cho lời cô muốn nói.
“Tình yêu không có hạn mức! Em yêu anh, dù là bây giờ, ngày mai, ngày kia hay mãi mãi. Tình yêu không gặp trắc trở thì chẳng thể nào đi đến được hai chữ trọn vẹn. Em chẳng mơ ước gì cao sang, chỉ mong hai ta bên nhau được đến già, đi được hết quãng đường mà chẳng từ bỏ nhau. Em cũng mong tình yêu của chúng ta sau này sẽ son sắt như thuở ban đầu!”
“Tống Cẩm Đan! Anh yêu không dùng những lời cao sang để nói! Tình yêu này của anh là vĩnh cửu, đời đời kiếp kiếp sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Cho dù là cùng trời cuối đất, thiên trường địa cửu, anh sẽ vĩnh viễn yêu em. Kể từ hôm nay, linh hồn, thể xác và trái tim anh trao trọn cho em. Cảm ơn vì đã đến bên anh!”
…
Hôn lễ được long trọng tổ chức. Hôm nay Bevis không đến được nhưng anh ta nói trong thư là mình rất vui mừng chúc phúc cho cô và anh và gửi tới một món quà nhỏ.
Hoá ra, Bevis là người có thân phận đặc thù. Anh ta là người của gia tộc Spencer, cũng là người kế nhiệm của chức vị Tử tước.
Nhưng chẳng ai biết, Bevis ở trời u bên kia đang tự nâng ly rượu với ánh mắt đượm buồn: “Chúc tiểu thư xinh đẹp của tôi thật hạnh phúc!”
***
Hôm nay là ngày vui, Phó Tử Sâm có uống chút rượu, còn cô thì ngược lại, ngay cả một ngụm rượu nhỏ Phó Tử Sâm cũng không cho cô đụng đến.
Đêm đến, ở trong phòng tân hôn.
Phó Tử Sâm lười biếng ngồi trên giường và ôm cô vào trong lòng. Quần áo ngủ có chút mỏng nên cô có thể cảm nhận được thân thể của anh đang dần nóng lên.
“Tống Cẩm Đan! Em có biết em đối với anh quan trọng đến nhường nào không?”
Tống Cẩm Đan lắc đầu.
“Em là đường, là mật trong tim anh. Cả đời này, chỉ có em mới mang lại cho anh cảm giác đó. Vậy nên, em chỉ có thể là mật ngọt của riêng anh, cũng chỉ mình anh mới có quyền được nếm!”
“Được rồi! Muộn rồi! Đi ngủ, ngày mai nói tiếp!” – Tống Cẩm Đan thoát khỏi vòng tay anh, cô muốn tắt điện để đi ngủ. Nhưng Phó Tử Sâm vẫn nhanh hơn, anh túm lấy tay cô lại và đè cô xuống giường.
“Anh làm gì vậy?”
“Đến giờ nếm mật rồi!” – Phó Tử Sâm hôn lên môi cô rồi dần dần trượt xuống dưới.
“Đồ biến thái! Tắt đèn đi!”
“Được, anh nghe em, vợ yêu!”