– Nếu không, bổn vương nghe theo ý của Tần huynh đệ vừa rồi nhé?
Tần Tiêu cúi đầu cười:
– Giao cho vi thần lo việc này là được…
Lý Trọng Tuấn lung la lung lay đứng lên, nhìn hắn đứng không vững Tần Tiêu vội vàng đứng dậy đỡ hắn. Lý Trọng Tuấn lắc lắc đầu:
– Huynh đệ, cùng ra ngoài thay quần áo với bổn vương.
– Vâng, điện hạ!
Tần Tiêu nhìn thấy khóe miệng của Lý Trọng Tuấn mỉm cười, biết rõ hắn đang cố ý trêu chọc Ngô Hưng Quốc, trong nội tâm cũng cười rộ lên.
Tần Tiêu dìu lấy Lý Trọng Tuấn ra khỏi chánh đường, nghe được tiêng thở dài của đám khách mời bên trong.
Lý Trọng Tuấn hé miệng cười ha hả, hắn cũng đứng vững lên. Tần Tiêu cũng cười to:
– Điện hạ, vô duyên vô cớ vì sao xỉ nhục Ngô Hưng Quốc kia vậy?
Lý Trọng Tuấn khoát tay, nhàn nhã tự nói:
– Tần huynh đệ, nếu trước mắt không giả vờ phóng đáng phong lưu cậu ấm, ta dùng bộ mặt nghiêm nghị vương gia thì chẳng phải khiến người ta đề phòng sao?
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời thốt ra:
– Tần mỗ hiểu rồi. Điện hạ đang “Trang bức”?
– ‘Trang bức’?
Lý Trọng Tuấn nghi hoặc nháy mắt con ngươi, sững sờ nhìn qua Tần Tiêu, nói:
– Lời nầy là ý gì tư, vì sao bổn vương chưa từng nghe qua?
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên, lập tức qua loa tắc trách nói:
– Điện hạ có chỗ không biết, đây là từ địa phương quê của hạ quan. Ý tứ nghĩa là giả vờ ngây ngốc, giả heo ăn thịt hổ.
Lý Trọng Tuấn cười to:
– Huynh đệ thông minh! Một điểm tức thông! Trong ba mươi sáu kế nó hữu dụng nhất, quan trường như chiến trường, sâu sắc phải hữu dụng mới được.
Tần Tiêu nhịn xuống không có cười to:
– Điện hạ mới thật sự là người thông minh, Tần mỗ bội phục!
– Đâu có đâu có…
Lý Trọng Tuấn cười ha ha, bước đi nhanh hơn, đi tới nhà vệ sinh, trong miệng thì âm thầm lẩm bẩm:
– ‘Trang bức’? ‘Trang bức’… Từ ngữ Giang Nam này thật có ý tứ!
Hai người thuận tiện ra ngoài, Lý Trọng Tuấn hữu ý vô ý mang theo Tần Tiêu đi dạo quanh phủ Thứ Sử. Đi đến chỗ hẻo lánh Lý Trọng Tuấn nhìn qua Tần Tiêu, thấp giọng nói ra:
– Huynh đệ, phát hiện cái gì không đúng không?
Tần Tiêu hỏi lại:
– Điện hạ có phát hiện gì?
Lý Trọng Tuấn nhíu mày, thấp giọng nói ra:
– Vừa rồi trên yến tiệc có bốn thành khách mời lại là quan quân phủ binh của Ngạc Châu này. Tuy bọn họ ăn mặc y phục thường ngày nhưng thời gian bổn vương mang binh cũng không tính là ngắn, có thể nhìn qua cử động ngón tay của bọn họ nhìn ra một điểm đầu mối. Ngươi biết đó là ý gì chứ?
Tần Tiêu ngưng trọng gật gật đầu:
– Tần Tiêu hiểu. Những chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Tần mỗ rồi. Từ Kính Nghiệp năm đó phản loạn thì số lượng quan quân tiểu quan đi theo cũng không ít, triều đình làm sao có thể gạt bỏ từng cái được? Những năm này thì có rất nhiều người đã trà trộn lên các chức quan khác nhau. Hỏa Phượng thủ lĩnh chính là Từ Tiểu Nguyệt, cũng không biết từ nơi nào tìm được chứng cứ bọn họ từng đi theo Từ Kính Nghiệp làm phản, bắt những người này sẵn sàng góp sức cho Hỏa Phượng. Ta đoán chừng trong châu phủ Giang Nam Ngạc Châu này quan quân nghe lệnh của Hỏa Phượng số lượng cũng không ít. Hơn nữa Hỏa Phượng kinh doanh Giang Nam nhiều năm như vậy, vô cùng có khả năng âm thầm bố trí rất nhiều quan quân trức cao vọng trọng.
Lý Trọng Tuấn tức giận gật gật đầu:
– Những loạn thần tặc tử này đập cờ hiệu giúp đỡ Lý Đường thì bốn phía làm bậy khắp nơi, đây không phải muốn làm tổn hại danh dự của Lý gia sao? Rất đáng hận! Nhưng mà bệ hạ anh minh âm thầm phái bổn vương đến xử lý việc này, xử lý việc cố ý giá họa cho Lý gia, lại nói tiếp bổn vương lần này rất cảm kích bệ hạ.
Tần Tiêu gật gật đầu:
– Bệ hạ khôn khéo hơn người, tự nhiên có thể nhìn thấy chuẩn bị của những người này, sẽ không để cho đám tiểu tặc này làm hỏng đại sự. Nhưng mà điện hạ, vừa rồi Tần Tiêu cũng phát hiện một chuyện làm cho người ta kinh ngạc, nói ra hy vọng sẽ không giật mình.