Nhắm hai mắt lại, muốn loại bỏ ý nghĩ linh tinh, muốn đem hình ảnh vừa rồi gạt ra khỏi đầu.
Chỉ là càng muốn quên, thì lại càng nhớ rõ hơn.
Hầu kết lăn lăn, tròng mắt dưới mí mắt cũng có chút chuyển động.
Tạ Quyết chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt vẫn tĩnh mịch như cũ.
Vội vã trở về từ Chu gia trang, trên người dính toàn mưa, chi nên trong ngoài đều ướt, gió lạnh thổi tới cộng thêm toàn thân ướt sũng. Dù cơ thể Tạ Quyết khỏe mạnh cũng cảm nhận được cái lạnh.
Yết hầu hơi ngứa, khó chịu ho ra hai tiếng, tiếng ho khan cũng truyền vào trong phòng.
Ông Cảnh Vũ đỏ mặt chật vật mặc xong quần áo, khẩn trương đến mức thậm chí thắt sai áo váy.
Chợt nghe tiếng ho khan này, nàng mới nhớ tới trượng phu của nàng cũng một ướt đầm đìa, hiển nhiên là mới từ bên ngoài trở về.
Thời tiết đang lạnh dần, hôm nay lại có mưa, người bị ướt thì sẽ lạnh. Một lát nữa nàng còn phải uống canh gừng khử lạnh, chớ nói chi là A Diệp toàn thân ướt đẫm.
Ông Cảnh Vũ lấy áo choàng khoác lên người mình, âm thầm thở ra một hơi, vỗ vỗ gương mặt nóng rực, mới đi mở cửa phòng.
Mở cửa phòng ra, Ông Cảnh Vũ đỏ mặt cúi đầu, thanh âm hơi run: “ Chàng, chàng mau vào phòng thay quần áo, đừng để bị lạnh ”
Nàng nói xong liền ra khỏi phòng: “ Thiếp đi xem Minh Nguyệt nấu canh gừng xong chưa, nếu nấu xong rồi thiếp lại để nàng ấy đem canh tới cho chàng ”
Nói xong nàng không dám nhìn hắn, nhanh chóng bước đi như đang chạy trốn.
Tạ Quyết trầm mặc một giây, mở miệng: “ Xin lỗi, do ta không gõ cửa đã tiến vào ”
Da mặt Ông Cảnh Vũ mỏng, Tạ Quyết vừa bước chân liền hơi lảo đảo, đi càng nhanh hơn.
Tạ Quyết nhìn qua bóng lưng rời khỏi hành lang.
Ngày bình thường trước khi vào phòng hắn đều gõ cửa, nhưng hôm nay nàng nói muốn ra ngoài, chạng vạng tối mới về, cho nên hắn không gõ cửa.
Ai có thể nghĩ lần này không gõ cửa, liền đụng phải lúc nàng thay quần áo…
Tạ Quyết thở ra một hơi dài, xoay người vào trong phòng.
Buổi tối đi tới chỗ cha nương dùng bữa, Ông Cảnh Vũ không dám nhìn Tạ Quyết, chỉ cúi đầu khảy cơm, ăn không có khẩu vị gì.
Ăn được một lúc, nàng buông bát cơm xuống, nói là ăn no rồi, đi về nghỉ ngơi trước.
Sau khi rời đi, Liễu đại nương tử hỏi: “ A Vũ làm sao vậy, tối nay cứ ngẩn người ra ý? ”
Tạ Quyết trầm mặc một chút, bối rối nói: “ Có lẽ hôm nay ngâm chút mưa, cho nên có chút không thoải mái ”
Liễu đại nương tử nghe xong, tính chút nữa đưa canh giải lạnh cho nữ nhi, lại căn dặn trượng phu, nghĩa tử cùng con rể: “ Trận mưa này khéo khi sẽ kéo dài, mọi người chú ý giữ ấm ”
Ánh mắt rơi vào trên người con rể, có chút nhíu mày: “ A Diệp, ta nghe nói con cũng mắc mưa, sắc mặt con bây giờ không tốt lắm, chút nữa ta mang thêm chút canh giải lạnh qua ”
Tạ Quyết rũ mắt: “ Đa tạ nhạc mẫu ”
Buổi tối, tiểu phu thê ngồi ở trong phòng, một người ở gian ngoài, một người ở gian trong, yên lặng không quấy rầy nhau.
Ông Cảnh Vũ không yên lòng thêu thùa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài một chút, lặng lẽ đánh giá trượng phu đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, lại đỏ mặt tới mang tai.
Tạ Quyết lúc đọc sách, trong cổ luôn luôn cảm thấy ngứa, tay nắm nhẹ thành quyền đặt ở bên miệng ho mấy tiếng.
Đêm nay, hắn đã ho mấy lần rồi.
Ông Cảnh Vũ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mở miệng: “ Chàng… ”
Chữ “chàng” vừa mới thốt ra khỏi miệng đã bị tiếng gõ cửa đánh gãy.
Là hạ nhân đưa canh trừ lạnh tới.
Nàng vừa rồi muốn bảo hắn đi uống chút thuốc, không hiểu sao canh giải lạnh đã đưa đến.
Mỗi người một bát canh, Ông Cảnh Vũ buông bát xuống, nhìn Tạ Quyết ở gian ngoài, yếu ớt mà nói: “ Chàng đi nghỉ ngơi sớm chút ”
Nói xong liền nằm xuống giường kéo chăn lên, đắp kín lên người.
Tạ Quyết nhìn vào trong phòng, thấy nàng đã buông xuống mạn trướng, mới đóng lại sách để lên trên bàn.
Đang muốn đứng lên, cái trán ẩn ẩn thấy đau, hắn chống đỡ mặt bàn một lúc lâu mới vào trong phòng.
Vào phòng trong mở ngăn tủ ra, đem chiếu cùng chăn đệm trải xuống sàn nhà, lúc này mới nằm xuống.
Qua hồi lâu, mưa vốn dĩ đã ngừng, lại bắt đầu ào ạt đổ xuống.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi “sàn sạt”, trong phòng thỉnh thoảng có tiếng ho khan vang lên.
Ông Cảnh Vũ không buồn ngủ chút nào, nàng cũng không có thời gian để thẹn thùng nữa, đem mạn trướng vén lên, sắc mặt lo lắng nhìn Tạ Quyết đang nằm dưới đất.
“ Chàng không sao chứ? ”
Tạ Quyết khó chịu ho khan vài tiếng, chống đỡ đệm giường ngồi dậy, nói: “ Xin lỗi, quấy nhiễu đến nàng rồi ”
Ông Cảnh Vũ nhăn mày lại: “ Không phải vấn đề quấy rầy hay không, mà là chàng hình như bị bệnh rồi… Mặt của chàng thật đỏ ”
Nàng giật mình, vội vàng xuống giường, đi chân trần giẫm lên chăn đệm hắn, cúi người đưa tay ra.
Mu bàn tay mềm mại rơi vào trên trán, Tạ Quyết ngửi được một mùi thơm ngào ngạt.
Mò tới trên trán Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ trừng lớn mắt: “ Đầu chàng rất nóng, cơ thể chàng không khỏe, làm sao không nói câu nào vậy? ”
Nàng thu tay lại, đứng dậy xoay người nói: “ Hiện tại thiếp đi kêu người mời đại phu tới ”
Lúc đang muốn đi, Tạ Quyết liền giữ cổ tay nàng lại, rồi lại buông ra.
Tiếng nói bởi vì nhiễm phong hàn mà khàn khàn: “ Đã trễ như vậy, lại còn mưa to nữa, chớ giày vò người khác, ngày mai lại mời đại phu sau ”
Ông Cảnh Vũ nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài, biết được mưa to như nào.
Nàng do dự một lát, thở dài mộ hơi rồi quay người ôm chăn đệm đang đắp trên người hắn.
Tạ Quyết ngẩn người: “ Nàng làm gì vậy? ”
Ông Cảnh Vũ ôm chăn đệm bỏ vào trên giường, quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc: “ Chàng bây giờ đang bị bệnh, chẳng lẽ để cho ta ngủ ở giường cao đệm êm, còn chàng ngủ dưới mặt đất lạnh mà mặc kệ sao? ”
Đối diện với cặp mắt đen nặng nề, đáy lòng nàng đến cùng vẫn còn xấu hổ, nhưng bây giờ cũng không lo được cái này, cúi người kéo cánh tay rắn chắc cường tráng.
Nàng muốn kéo hắn lên.
“ Chàng đừng cứng đầu, bằng không thì thiếp sẽ ngủ dưới đất với chàng ”. Nói ra lời này, mặt nàng đều đã nóng rồi.
Tạ Quyết biết thể lượng của mình, hắn không đồng ý thì nàng kéo cũng không được.
Trầm mặc một lát, vẫn để nàng kéo hắn lên.
Tạ Quyết cuối cùng ngồi xuống bên mép giường.
Ông Cảnh Vũ dẫn đầu bò lên giường, nằm ở trong cùng đắp chăn lên cho mình, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh.
Nàng nhỏ giọng nói: “ Chàng không muốn chạm tới thiếp, thiếp tất nhiên sẽ không miễn cưỡng chàng, cái giường này lớn như vậy, thiếp không chạm tới chàng, chàng cũng không chạm tới thiếp, giống như nước sông không phạm nước giếng vậy ”
Dứt lời, liền quay đầu đưa lưng về phía hắn.
Tạ Quyết nhìn bóng lưng của nàng, im lặng không nói gì.
Hắn không phải không muốn chạm vào, mà là không dám chạm.
Đại phu nói chứng mất trí nhớ của hắn có khả năng ngủ một giấc liền có thể nhớ lại, cũng có khả năng cả một đời đều không nhớ nổi.
Mà lúc hắn mất trí nhớ, không biết đã có thê thất chưa?
Hoặc là đã đính hôn chưa?
Những thứ này hắn đều không biết, thì làm sao dám động vào nàng?
Hiện tại tuy đã thành thân, nhưng chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời thôi.
Thật sự bởi vì mắc mưa mà dẫn tới bị cảm lạnh, Tạ Quyết chỉ thấy đau đầu muốn nứt ra, cũng không muốn tiếp tục nghĩ những chuyện phiền lòng nữa.
Khẽ thở dài, vẫn là nằm bên ngoài rìa giường.
Trên giường tràn đầy mùi hương thuộc về cô nương nhỏ, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn dưới mũi, Tạ Quyết chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ông Cảnh Vũ vẫn luôn không dám quay người lại, cũng không dám ngủ, tận đến khi chịu không nổi nữa, mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ánh nến dần dần cháy hết.
Tạ Quyết ngủ cũng không được yên ổn, người đổ một toàn mồ hôi, hắn cũng mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ nhìn thấy ký ức giống như hắn đã lãng quên gần một năm nay.
Bình minh lên, Tạ Quyết bỗng nhiên mở mắt ra.
Bên trong cặp mắt kia bao phủ một tầng sương mù, tại lúc mở mắt ra rồi chớp mắt một cái, tầng sương mờ dần, chỉ còn lại một mảnh sạch sẽ.
Hắn nhớ lại hắn là ai rồi.
Hắn là Vĩnh Ninh hầu của Vĩnh Ninh hầu phủ ở Kim Đô, Tạ Quyết.