Lý Ỷ La nhíu mày: Người này, sao tối nay lại kỳ quái như vậy nhỉ? Còn chưa nói xong, làm sao hắn biết mình muốn mặc tiết y nào chứ?
(*tiết y: đồ lót. Y phục cổ đại thường có ba lớp: tiết y, trung y, ngoại y hay còn gọi là ngoại bào. Trung y có thể mặc, cũng có thể không. Nhà có điều kiện mới thường mặc như vậy. Có khi tiết y cũng dùng làm đồ ngủ. Nhà có điều kiện hơn thì sẽ may đồ ngủ riêng biệt gọi là tẩm y. Áo yếm và tiết khố không được tính là tiết y.)
Qua một hồi lâu, Tần Chung mới quay lại gõ cửa: “Ỷ La, ta mang y phục tới rồi!”
Trong tịnh phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, nên muốn nhìn cũng nhìn không thấy. Lý Ỷ La thò tay ra trực tiếp lấy y phục vào.
“Đây là cái gì? Yếm à?” Bình thường Lý Ỷ La luôn tự làm nịt ngực cho riêng mình, nên nàng chưa từng thử mặc yếm, hơn nữa nàng cũng không thích thứ này cho lắm.
Tần Chung không lấy nội y cho nàng, lát nữa nàng làm sao ra ngoài? Lý Ỷ La đành phải mặc chiếc yếm kia vào. Nương ánh trăng, Lý Ỷ La mơ hồ thấy màu sắc chiếc yếm này khá đậm. Nhìn qua tiết y, hình như cùng một màu với chiếc yếm. Chỉ có y phục bên ngoài là màu sắc khác.
Lý Ỷ La mặc y phục xong, vừa mở cửa tịnh phòng liền thấy Tần Chung đang bình tĩnh đứng đó nhìn vào.
“Tướng công, sao chàng không vào nhà mà lại đứng đây?” Dưới ánh trăng, ánh mắt Tần Chung lúc này hình như có điểm khác biệt rất lớn so với thường ngày. Sự nóng rực trong đôi mắt ấy dường như muốn làm tan chảy cả sự lạnh lẽo của ánh trăng.
“Ta đợi nàng cùng vào.” Tần Chung khẽ mỉm cười, bước tới nắm tay Lý Ỷ La.
“Hình như tay chàng hơi nóng, tướng công, không phải chàng sinh bệnh thật rồi chứ?” Lý Ỷ La vội rờ trán Tần Chung, phát hiện nhiệt độ ở trán còn nóng hơn ở tay: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Chung thầm hít sâu một hơi: “Ỷ La, ta không sao! Chúng ta….. Chúng ta vào nhà rồi nói.”
Mọi người trong Tần gia thường ngủ rất sớm, thời tiết lạnh nên không phải ai cũng tắm rửa mỗi ngày. Hai người ở tịnh phòng lâu như vậy, lúc quay lại đại sảnh thì mọi người đều đã về phòng của mình hết rồi.
Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La đi đến trước cửa phòng thì dừng lại, lúc duỗi tay mở cửa thì bàn tay có hơi run run.
Lý Ỷ La nhìn mà sốt ruột, trực tiếp dùng sức mở cửa phòng. Mà sau khi mở cửa phòng xong, màu sắc và bày trí trong phòng thiếu chút nữa đã chọc mù mắt nàng. Đỏ! Đỏ thẫm! Một màu đỏ diễm lệ!
Lý Ỷ La: “……… Chàng bố trí những thứ này khi nào?”
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La đầy mong đợi: “Đẹp không?”
Khóe miệng Lý Ỷ La giật giật: “Rất…. Đẹp!” Đêm tân hôn của người khác cũng không có khoa trương đến vậy. Bốn vách tường trong phòng và tất cả vật dụng đều được phủ vải đỏ, mỗi một góc đều có dán giấy cắt chữ song hỉ và bươm bướm.
Lý Ỷ La vừa bước vào phòng liền cảm thấy bản thân cũng sắp bị màu đỏ trong phòng nhấn chìm luôn rồi.
Tần Chung đi theo sau Lý Ỷ La đóng cửa phòng. Lúc cửa phòng chậm rãi đóng lại cũng là lúc Lý Ỷ La có cảm giác bản thân mình bị kéo vào hang hồ ly. Lắc lắc đầu. Không đúng! Muốn kéo cũng là nàng kéo Tần Chung vào ổ sói mới đúng!
Tần Chung quay lại, lặng im nhìn Lý Ỷ La.
Không biết là do màu đỏ này làm người ta liên tưởng quá mức, hay là do ánh mắt Tần Chung quá nóng bỏng mà Lý Ỷ La bỗng nhiên cảm thấy mặt mình cũng đang từ từ nóng lên, nàng hơi hé miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng thật khô.
Trong phòng còn có hương thơm nhàn nhạt.
Đợi đã, hương thơm?
Trong đầu chợt hiện lên tờ danh sách vật dụng chuẩn bị cho việc động phòng mà nàng đã xé lần đó…… Không phải chứ? Tần Chung thật sự chuẩn bị mấy thứ kia?
“Có phải chàng đã dùng tới mấy thứ kỳ quái gì không?” Lý Ỷ La sờ sờ gương mặt đã nóng lên của mình.
Tần Chung đến gần Lý Ỷ La, dán lên người nàng đáp: “Ừm, nàng yên tâm, không có hại cho thân thể, chỉ giúp chúng ta thả lỏng hơn thôi.” Hắn đã nhịn rất lâu rồi, hiện tại rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Nhẹ nhàng, chậm rãi, môi khẽ chạm môi Lý Ỷ La, giọng nói khàn khàn: “Ỷ La, ta chờ ngày này đã rất lâu rồi.”
Có lẽ không khí trong phòng quá làm người ta ý loạn tình mê, Lý Ỷ La chẳng những không lùi mà còn tiến tới ôm cổ Tần Chung: “Vậy…. Chàng còn đợi gì nữa?”
Hai mắt Tần Chung bất ngờ sáng lên, hắn vươn đôi tay run rẩy, bế Lý Ỷ La đến bên cạnh giường.
“Quan nhân, chàng xem nhiều “sách” như vậy, tối nay…. Nhất định phải biểu hiện cho tốt nha~~~.” Hai mắt Lý Ỷ La chuyển động, ánh mắt đó quá mức câu hồn đoạt phách.
Lý Ỷ La vừa nói với Tần Chung xong thì cả hai đồng thời ngã xuống giường.
“Ỷ…. Ỷ La…. ” Tần Chung chống tay dậy.
“Tướng công?”
“Nàng chờ một chút, một chút thôi!” Tần Chung vội vàng đứng dậy, đi tới bên bàn rót hai ly rượu: “Lúc thành thân chúng ta chưa uống rượu hợp cẩn, bây giờ bù lại.”
Lý Ỷ La mỉm cười đón lấy, dưới ánh mắt phiếm hồng của Tần Chung, nàng uống cạn ly rượu.
Tần Chung cũng ngửa đầu uống cạn: “Ỷ La, ta tới đây!” Hít sâu một hơi.
Lý Ỷ La chủ động nằm xuống, nhìn Tần Chung đầy quyến rũ: “Tới đây!”
Tần Chung lên giường, nằm đè lên người Lý Ỷ La, run rẩy cởi bỏ ngoại y của nàng, đến lúc này, Lý Ỷ La mới nhìn rõ, thì ra tiết y của mình là màu đỏ. Nói vậy, áo yếm bên trong cũng là màu đỏ?
Cởi ngoại y xong, lúc cởi đến tiết y, tay Tần Chung lại càng run rẩy lợi hại hơn, bận rộn một hồi mà vẫn chưa cởi được đai lưng.
Lý Ỷ La đợi đến sốt ruột: “Để ta!” Nàng ngồi dậy trực tiếp cởi bỏ ngoại y của Tần Chung, chợt thấy bên trong của hắn cũng là tiết y màu đỏ: “Chàng đúng là phóng đãng!”
Nói xong, không đợi Tần Chung kịp phản ứng, Lý Ỷ La nhanh tay cởi luôn tiết y trên người mình, làn da như ngọc cứ thế lộ ra bên ngoài, chiếc yếm màu đỏ thẫm thêu hình uyên ương nghịch nước càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng kia.
Tần Chung không kiềm chế thêm được nữa, đưa tay vuốt ve chỗ da thịt mịn màng ấy. Ánh mắt hai người giao nhau, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Tay Tần Chung vuốt ve một đường từ bả vai Lý Ỷ La xuống phía dưới, lại vòng ra sau lưng nàng, khi chạm đến dây yếm thì kéo nhẹ một cái, chiếc yếm từ từ trượt đi.
Ánh mắt Tần Chung lập tức thay đổi. Lý Ỷ La bám vào bả vai Tần Chung, kéo cả người Tần Chung xuống.
Màn trướng đỏ thẫm buông rơi, chiếc giường gỗ đặc nhẹ nhàng đung đưa, âm thanh kẽo kẹt hòa quyện cùng tiếng kêu ngượng ngùng.
Bình rơi nước đổ tràn đầy
Binh đoàn thiết kỵ dạn dầy xong pha (*)
Một hồi ân ái đến tận nửa đêm.
Hai mắt Lý Ỷ La đã mở hết lên, nàng đẩy đẩy đầu nam nhân còn đang vùi đầu làm việc vất vả: “Còn chưa xong à?”
“Ỷ La, thêm một lần nữa, một lần nữa thôi….”
Lý Ỷ La ưm một tiếng: “Ta… Chịu không nổi nữa….”
Tần Chung hôn lên trán Lý Ỷ La một cái: “Sẽ xong ngay thôi!”
“Chàng đã nói câu này bảy lần rồi!” Lý Ỷ La thật sự hoài nghi có phải Tần Chung đã uống mấy thứ linh tinh như xuân dược gì đó hay không?
Tần Chung thở dốc, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, đó là loại đắc ý vì thỏa mãn lòng kiêu ngạo của nam nhân.
Màn trướng lay động liên tục, tiếng rên yêu kiều của nữ tử cũng vang lên không ngừng. Qua một hồi lâu, trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lý Ỷ La động đậy thân thể mềm mại, nói bằng giọng đã khàn: “…..Ta ngủ đây!”
“Ỷ La, đừng vội, chúng ta làm thêm một lần đi….” Tần Chung vừa dứt lời, sau gáy hắn đã bị Lý Ỷ La nhanh tay chặt xuống một nhát. Hai mắt Tần Chung lập tức nhắm kín, gục xuống.
Lý Ỷ La nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã lờ mờ sáng. Tuy rất muốn tắm một cái rồi mới đi ngủ, nhưng nàng càng không muốn động đậy hơn. Lý Ỷ La quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Chung đã bị nàng đánh ngất: Về sau, nàng còn tin lời đàn ông nói lúc lên giường nữa thì nàng không mang họ Lý!
Ngày hôm sau, mọi người trong nhà đều đã thức dậy ăn sáng, nhưng cửa phòng Tần Chung và Lý Ỷ La thì vẫn còn đóng kín.
“Mẹ, mẹ xem kìa, tam đệ và tam đệ muội còn lười hơn con nữa. Muộn thế này rồi mà còn chưa chịu dậy, để con đi gọi bọn nó.” Mã Đại Ni đỡ cái bụng to đứng dậy.
Còn chưa kịp đi đã bị Tần mẫu gọi lại: “Đứng lại! Chúng nó mới về, ở ngoài lâu như vậy chắc chắn là mệt chết rồi, để chúng ngủ thêm chút nữa đi.” Tần mẫu vui vẻ cầm chén cơm lên. Coi bộ, năm nay có hy vọng có thêm cháu nội rồi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Đây đã là chỗ thịt lộ liễu ta cố gắng hầm trong khả năng rồi, mọi người cố ăn nhé, sau này sẽ còn…..
________________
**Sa: chú thích hai câu thơ trong chương:
Bình rơi nước đổ tràn đầy
Binh đoàn thiết kỵ dạn dày xông pha
Đây là hai câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị đã được Việt hóa theo thể thơ lục bát. Nguyên văn hán việt là:
Ngân bình xạ phá thủy tương bính
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh
Dịch nghĩa:
Tiếng nước bắn tung ra khỏi bình bạc vì bị phá vỡ
Đoàn quân thiết kỵ ào ào xông đến, đao thương sáng ngời.
Dịch thơ:
Nước bình bạc vỡ tràn lay láng
Thiết kỵ gươm đao rộn chiến trường.
_Đọc xong phần dịch nghĩa, đưa vào trong tình tiết động phòng thì mọi người biết miêu tả hành động gì rồi đúng không? Hí hí hí…..