Nhân sĩ nhiều như vậy, danh họa cũng không ít, người nổi danh hơn Mạc Bạch Thăng có khối người.
“Hừ, ta lừa ngươi làm gì…”
“Trấn Quốc công chúa thật sự đốt tranh?”
“Chuyện này còn có thể giả sao.”
“Lợi hại, khí phách này thật không hổ là Trấn Quốc công chúa.”
Minh Thù nghe người khác khen mình đến hăng say, trước mặt chợt tối lại, nàng cắn miếng giò nghiêng đầu nhìn một cái, mở miệng:
“Đánh xong rồi?”
Cả người Mộ Hoài bốc lên khí lạnh, ngồi xuống bên cạnh nàng, hừ lạnh:
“Trấn Quốc công chúa chuồn rất nhanh.”
Hắn và Thích Hồng Vệ đánh xong, vừa quay đầu lại bóng người đã không còn.
Cho nên, tại sao bọn họ phải ở đó đánh nhau?
“Một lúc không ăn, đói đến choáng.”
Minh Thù vùi đầu tiếp tục gặm chân giò, trẫm cũng chỉ yêu thích chuyện này.
Mộ Hoài rất không nể mặt, bảo tiểu nhị thêm chén đũa.
“Nhìn cái gì?”
Mộ Hoài đón ánh mắt, không có thiện ý của Minh Thù:
“Bản vương thay ngươi đánh nhau, ngay cả bữa cơm ngươi cũng không mời?”
“Ta lại không bảo ngươi đánh.”
Minh Thù kéo đồ ăn về phía mình: “Muốn ăn thì tự mình gọi.”
Mộ Hoài: “…”
Mộ Hoài tức muốn no rồi, sao còn có thể nuốt trôi thức ăn, hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ tham ăn, không được coi là xấu xí, hạ giọng nói:
“Ngươi biết ngươi hủy bức tranh kia, có hậu quả gì không?”
“Biết, giỏi lắm sẽ bị diệt khẩu, ngươi đừng nói ta biết, ta không muốn biết.”
Minh Thù từ chối.
“Lúc trước, lá gan ngươi không phải lớn lắm sao?
“Lá gan ta đặc biệt nhỏ.”
“Tranh cũng dám đốt, còn dám khiêu khích Thích Hồng Vệ, còn nói nhát gan?”
Khi đó nàng trưng ra khuôn mặt kiêu ngạo, nhát gan chỗ nào? Lừa lão tử à?
Minh Thù mỉm cười: “Ra bên ngoài, phải thận trọng.”
Khóe miệng Mộ Hoài giật một cái, hắn đưa tay lên môi, che giấu chút không tự nhiên.
Hắn ho khan một cái, cũng không quản Minh Thù từ chối lúc nãy:
“Mạc Bạch Thăng có tổng cộng bốn bức tranh nổi danh nhất đó là “Nhất Diệp Tri Thu”, “Nhị Long Hí Châu”, “Tam Tinh Cao Chiếu”, “Tứ Hải Thăng Bình”, bốn bức tranh này mỗi một bức đều ẩn giấu bản đồ, ghép tất cả lại, đó chính là long mạch.”
Minh Thù cười, lầm bầm một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?”
“Muốn cười thì cười thôi, ngươi còn quản chuyện ta cười hay không cười sao?”
“Ngươi hủy đi một bức tranh, không thể ghép được hoàn chỉnh bản đồ, Thích Hồng Vệ rất có khả năng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thích Hồng Vệ kia, không phải người có thể nhẫn nhịn như vậy.
“Hoài Vương điện hạ.”
Minh Thù lau tay, ngước mắt nhìn vào mắt Mộ Hoài:
“Hôm nay ngươi nói rất nhiều, uống lộn thuốc à?”
Mộ Hoài tránh né ánh mắt Minh Thù: “Không chỉ là Thích Hồng Vệ, còn có hoàng đế, ngươi phải cẩn thận.”
Hắn đứng dậy, mặt đối diện Minh Thù: “Nếu cần gì, có thể tới Hoài Vương phủ tìm bản vương.”
Mộ Hoài xoay người rời đi.
“Đột nhiên lấy lòng ta, hoàng thúc không phải là ngươi có mục đích gì không để cho ai biết chứ?”
Minh Thù đuổi theo Mộ Hoài, giọng mang ý cười:
“Coi trọng khuôn mặt đẹp của ta, hay coi trọng tài hoa của ta?”
“…”
Sau này, ai dám nói hắn tự kỷ, hắn tát chết người đó.
“Tùy ngươi, nghĩ thế nào cũng được.”
Không muốn để ý nàng.
Minh Thù ở phía sau Mộ Hoài, hai người đi ra tửu lâu, trên đường cái tấp nập nhộn nhịp, sạp nhỏ hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, vô cùng phồn hoa.
Minh Thù mua suốt dọc đường.
Thấy thế, Mộ Hoài không biết nói gì, vừa nãy ăn nhiều như vậy, bây giờ còn muốn ăn… Là heo sao?
Heo cũng không ăn như thế.
“Trấn Quốc công chúa, cẩn thận phát phì đấy.”
Mộ Hoài thực sự không nhịn được nữa, nói với Minh Thù một câu.
Minh Thù xoay đầu lại cười yếu ớt: “Hoàng thúc, không phải hoàng đế bảo ngươi tìm một thê tử trong một tháng sao, ngươi không tìm à?”
Đến đây, cho nhau thương tổn đi!
Ai sợ ai!
“…”
Mộ Hoài hừ lạnh: “Hay Trấn Quốc công chúa tìm giúp bản vương đi.”
“Ta dám tìm, hoàng thúc dám nhận sao?”
Giọng nói nữ nhân nhẹ nhàng, mặc dù ở gần chợ nhiều tạp âm như vậy, nhưng đều có thể dễ dàng rơi vào tai hắn, một đường chạy đến tim.
Mộ Hoài không hề nghi ngờ, nàng có thể xách một thi thể đến cho hắn.
“Bản vương…”
Mộ Hoài nhìn bên cạnh, người ở đâu rồi?