Hạ Ngưng Thường vội giật lấy viên thuốc, bỏ vội vào miệng rồi dập đầu mấy cái. Lúc này nàng mới cúi gập người xuống, dùng lưỡi đưa viên đan vào khoang miệng đầy máu của Dương Khai.
– Này này này!
Lão phu này vẫn ở đây mà! Mộng Vô Nhai hét lên trong lòng, vội nhìn qua một bên.
Tận mắt chứng kiến đồ đệ không do dự gần gũi nam giới như vậy, lòng Mộng Vô Nhai rất khó chịu, cảm giác như đứa con gái do chính bàn tay mình nuôi nấng sắp sửa rời mình ra đi vậy.
Viên đan vừa vào bụng, thần sắc Dương Khai vẻ như khá hơn một chút, nhưng hiệu quả không được như mong muốn lắm.
Mộng Vô Nhai nhân lúc này xem xét khắp bốn phía, ánh mắt vốn có chút đục ngầu đột nhiên phát ra từng tia hàn quang. Lão thấy thi thể Văn Phi Trần còn cả Long Huy tứ chi vỡ nát.
Mọi nghi hoặc biến mất!
Dương Khai sở dĩ bị thương nặng đến vậy, đồ đệ của mình thì nhếch nhác chẳng khác gì trải qua cuộc chiến hung ác, bây giờ rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân.
Giận dữ dâng lên trong lồng ngực, nét mặt Mộng Vô Nhai hiện lên một tia ác khí.
Nhưng lão không hỏi ngay, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, sẽ có cơ hội để làm rõ sự việc xảy ra đêm qua.
Mộng Vô Nhai chỉ hối hận, đêm qua khi đến đây đã không đi phá Cửu Âm Bát Tỏa trận trước. Nếu lúc đó mình phá trận pháp thì đồ đệ và Dương Khai đâu có lâm vào cảnh ngộ này.
Buồn phiền và hối hận kìm nén trong lòng dần biến thành phẫn nộ!
Cơn giận ngút trời!
Hít một hơi thật sâu, Mộng Vô Nhai nén giận giữ, dịu dàng nói:
– Đồ nhi, thu được Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ rồi chứ?
– Dạ
Hạ Ngưng Thường ngây người nhìn Dương Khai hôn mê gật đầu trong vô thức.
– Vậy hãy luyện hóa nó trước, về Dương Khai con đừng lo lắng, có lão phu ở đây, hắn có muốn chết cũng không được!
Mộng Vô Nhai an ủi.
Hạ Ngưng Thường chần chừ một lát mới gật đầu nói:
– Sư phụ, xin người đừng để hắn xảy ra chuyện gì, đồ nhi còn có thể sống được, là nhờ có hắn, nếu không phải hắn liều mình bảo vệ, thì bây giờ đồ nhi đã…
Nói đến đây nàng òa lên khóc.
– Yên tâm đi!
Mộng Vô Nhai cười trừ, xoa xoa cằm.
Hạ Ngưng Thường giờ mới bình tĩnh lại, dụi dụi mắt. Lấy cái bọc mang bên mình ra, vừa để ý đến tình trạng của Dương Khai, vừa luyện Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.
Nửa giờ sau, Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cũng luyện xong, chỉ có điều Hạ Ngưng Thường ép dược hiệu của linh vật trời đất trong đan điền không hấp thụ. Bởi phải mất rất nhiều thời gian để hấp thụ nó.mà một khi đã hấp thụ xong thì Chân Nguyên cảnh cũng sẽ tăng lên, điều này cũng tốn không ít thời gian.
Dương Khai bất tỉnh, Hạ Ngưng Thường không có tâm trí để làm việc đó.
– Đi nào, trước tiên chúng ta phải rời khỏi nơi này, tình trạng của hắn thế này cần phải tĩnh dưỡng nhiều.
Mộng Vô Nhai cúi người xuống, ôm lấy Dương Khai rồi cùng Hạ Ngưng Thường đi ra khỏi Hắc Phong Sơn.
Hai người không về Lăng Tiêu các ngay, vì dù sao Lăng Tiêu cách đây không phải gần, mà đi tới một thị trấn nhỏ, nơi Dương Khai và Hạ Ngưng Thường đã nghỉ chân.
Tạm thời ba người trọ ở một căn nhà nhỏ. Hạ Ngưng Thường không quản vất vả ngày ngày tận tâm chăm sóc Dương Khai .
Mộng Vô Nhai mỗi ngày đều tới truyền thêm nguyên khí cho Dương Khai để trị liệu vết thương cho hắn.
Từ sau khi hôn mê, Dương Khai thấy mình lạc vào một thế giới hư hư thực thực, nơi đây không có gìi ngoài Ngạo Cốt Kim Thân mà trước đó hắn đã lấy được trong cuốn Hắc thư.
Kim Thân ngồi khoanh chân, hào quang rực rỡ khắp người. Dương Khai cũng khoanh chân ngồi trước mặt nó không nhúc nhích.
Không một tiếng động, không một ánh sáng chiếu vào, Dương Khai mở chăm chú nhìn Kim Thân, tuy là Kim Thân không có mắt nhưng Dương Khai cảm thấy nó cũng đang chăm chú nhìn mình.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, Dương Khai và Kim Thân vẫn cứ yên lặng như vậy.
Dương Khai đang tìm hiểu huyền bí của Kim Thân. Lần trước khi lĩnh ngộ Bất Khuất chi Ngao, Dương Khai đã cảm thấy trong đó còn có gì đó huyền bí đang chờ mình khám phá. Chỉ là lúc đó hữu tâm vô lực.
Lần này trải qua trận sinh tử suốt đêm, Dương Khai cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Kim Thân được rút ngắn đi rất nhiều.
Nếu trước đây giữa mình và Kim Thân còn có chút ngăncách, thì bây giờ khoảng cách đó đã hoàn toàn biến mất rồi.
Ý chí bất khuất của mình đã chinh phục được ngạo khí của Kim Thân, nó cảm thấy vui mừng vì đã tìm thấy chủ nhân thực sự.
Bỗng nhiên, Dương Khai mỉm cười!
Kim Thân cũng thay đổi, hóa thành những điểm kim quang tiến vào cơ thể mình, giống như lần đầu mình thấy nó vậy.
Nhưng Dương Khai biết, cho đến giờ khắc này, hắn mới được chính thức có được bộ Ngạo Cốt Kim Thân này, mặc dù trước đó nó cũng từng dung nhập vào trong cơ thể mình nhưng vẫn chưa thực sự khuất phục. Nó luôn quan sát, luôn thử sức, biểu hiện của mình cuối cùng cũng đã được công nhận, phải hóa giải nghi ngờ của nó thì nó mới can tâm tình nguyện trở thành một phần của mình được.
Thế giới hư vô đột nhiên vỡ nát, nhận thức của Dương Khai đã trở lại.
Không vội vàng mở mắt, Dương Khai kiểm tra qua một chút tình trạng hiện giờ trong cơ thể mình.
Vết thương trên người không có gì đáng ngại, chỉ là ở giữa ngực vẫn hơi nhói đau, các vết thương ở bụng và bả vai đều đã lành lại.
Trong đan điền, hơn bốn mươigiọt dương dịch ban đầu, lúc này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ còn lại bảy tám giọt gì đó. Cuộc đại chiến đêm đó làm hao tổn quá nhiều.
Riêng việc dùng dương dịch trên người hai người Thái sư huynh và Văn Phi Trần, cũng đã mất những hai mươi giọt, còn bị hàn khí xâm chiếm nữa, mà lại chiến đấu lâu như vậy.
Nhưng có mất đi không ít dương dịch thì mình cũng không phải không thu hoạch được gi. Trận chiến này không ngờ đã giúp cho Khai Nguyên cảnh tứ tầng của mình tăng lên thất tầng!
Trực tiếp tăng lên ba cấp khiến Dương Khai không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ một chút thì trong kịch chiến với Văn Phi Trần, khi mình sử dụng bất khuất chi ngạo đột nhiên lại có được thực lực Khí Động cảnh ,có lẽ là mình đã đột phá trong lúc đó.
Lần đột phá này ngay cả Dương Khai cũng không chú ý đến, nếu không phải vừa xem xét thì e là chẳng hay biết gì!