Vesper nhìn anh. Con ngươi xanh thẳm trên gương mặt điển trai kia như mặt hồ xanh biếc làm người ta không thôi ngỡ ngàng.
Anh mặc áo sơ mi phối quần tây. Kiểu dáng sơ mi mang nét cổ điển sang trọng của thế kỉ 19. Anh như bước ra từ tranh sơn dầu. Nụ cười mỉm thật bất cần đời và quyến rũ.
Vesper chìa đống bài tập về phía anh, “Đợi tôi giải đề xong nhé.”
Charles bước tới, đứng bên giường nhưng không ngồi xuống, “Đề hóa à?”
Vesper cúi đầu điền vào các phương án, “Tôi định hai năm nữa sẽ học tại đại học Oxford.”
Vesper từng là một sinh viên trường Christ Church, Oxford và có những kỉ niệm tuyệt vời về ngôi trường đó.
Chuyên ngành hóa ở đại học Christ Church rất tốt. Hiện đã có 4 người đoạt giải Nobel.
“Tôi cũng tốt nghiệp trường Oxford đấy, cưng ạ.” Giọng Charles hớn hở.
Vesper hoàn thành câu hỏi cuối cùng rồi đặt bài tập sang một bên.
Cô nở nụ cười ngọt ngào với Charles, kèm theo ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Dĩ nhiên tôi biết. Thầy là một chuyên gia có thẩm quyền của Oxford về di truyền, đột biến và tâm lí học.”
Không biết có hàng trăm người đã nói Charles câu đó. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng lâng lâng như bây giờ.
Sao cô có thể tra tấn anh thế. Khi thì lạnh lùng làm con tim anh đau nhói, lúc lại khiến anh sướng tựa ở thiên đàng.
Dường như Charles cảm thấy mình đang bị cô chơi đùa. Nhưng dù khổ sở hay mừng rỡ, anh cũng không đủ sức chống cự.
Vesper ngồi trên giường, giơ hai tay về phía anh rồi nhí nhảnh nhăn mặt, “Cơm trưa của tôi đâu?”
Charles nhìn bàn tay gầy guộc trắng nõn nổi gân xanh kia, bỗng muốn chạm vào.
– – Nhưng anh không làm vậy.
Chưa phải lúc, Charles, chờ thêm lát nữa đi.
“Mình tới vườn hoa nhé.” Cặp ngươi lặng ngắt của Charles như viên ngọc bích tuyệt trần. Đột nhiên Vesper cảm thấy không gì trên đời này có thể xanh hơn đôi mắt anh.
Tòa lâu đài rộng khủng khiếp này có rất nhiều sân vườn. Và nơi mà Charles đưa cô tới hướng cực nam, thông với hồ nước xanh sẫm. Phong cảnh tráng lệ hút hồn.
Đây là một khu vườn kiểu Anh nhỏ nhưng trang nhã, được bao quanh bởi những khóm đỗ quyên cùng hoa khổ sâm màu lam lộng lẫy tựa đốm lửa xanh, điểm xuyết gam màu mộng mơ như trong truyện cổ tích.
Mọi thứ đều tự nhiên và tao nhã, không rập khuôn nhưng vẫn toát lên được sự lãng mạn.
Bữa trưa mà Charles chuẩn bị cho cô rất phong phú. Còn bên cạnh anh thì chỉ đặt một cốc cà phê.
Chiếc chén sứ xương viền vàng trên bàn tay mảnh khảnh của anh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vô giá.
“Trời ơi, Charles, khu vườn này đẹp thật đấy!”
Khẩu vị của Vesper chưa bao giờ là tốt. Cô ăn vài miếng thạch tôm hùm rồi bắt đầu nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp.
Đằng kia có đài phun nước kiểu cổ. Mặt hồ trong xanh quyến rũ hệt đôi mắt Charles vậy. Ở giữa đài xây tượng nữ thần Hy Lạp bằng đá cẩm thạch được chạm khắc vô cùng cầu kì, sống động như thật.
Charles nhìn cô chăm chú, trìu mến mà đa tình, “Em muốn ngắm cảnh đẹp hơn không?”
“Hẳn rồi.”
Cô cười thoải mái và ngây thơ. Kiểu quyến rũ cổ điển vô tình khiến người ta mê mẩn.
Charles cảm thấy máu nóng chảy trong huyết quản làm anh vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.
Rồi anh duỗi tay dắt Vesper, xen lẫn với thứ tình cảm thầm kín, nhưng đồng thời cũng không chút đắn đo.
Nơi này nối liền hồ nước xanh thăm thẳm, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang vẻ hùng vĩ mà thơ mộng.
Trước mặt họ là một bức tường đá khổng lồ cong cong màu xám chỉ có độc cánh cửa ở góc, trông rất cổ kính và được chạm khắc hoa văn, vật tổ.
Vesper tò mò nhìn Charles, “Bến tàu trong lâu đài sao?”
Charles không đáp lời mà tìm chìa khóa rồi mở ổ khóa bằng đồng trông như đã hơn một thế kỉ.
Vesper hơi căng thẳng nhưng đồng thời cũng vô cùng hiếu kì. Cô cảm giác mình như vừa được quay về thời Trung Cổ. Mọi thứ tựa cuốn truyện cổ tích phiêu lưu.
Lúc Charles mở cánh cửa sắt ra, Vesper tò mò nhìn vào thì chỉ thấy những bậc đá hình xoắn ốc.
Charles nắm tay cô. Giọng dịu dàng trìu mến, “Đi theo tôi.”
Sau khi bước vào, Vesper nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ đột ngột giảm xuống kèm theo hơi ẩm lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình.
Charles khoác cho cô một chiếc áo vest rồi với tay vặn vài ngọn đèn tường.
Thoáng chốc ánh đèn sáng rực. Vesper nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đây là một bến tàu lớn mang phong cách hàng hải kiểu Anh, rất sang trọng cổ điển.
Những viên gạch xanh xanh vàng vàng được khảm hoa văn tỉ mỉ. Bể nước hình vuông nằm ngay giữa giống như một bể bơi nhưng lại thông thẳng với mặt hồ trong xanh. Gợn sóng lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn vàng, đẹp như mơ.
Điều tuyệt vời hơn nữa là sự sinh trưởng mạnh mẽ của các loài thực vật thủy sinh ở đây.
Hẳn chúng đã tồn tại nhiều năm. Cây chúng cao lớn tuyệt đẹp. Có cây chìm dưới nước. Có cây mọc men theo những cột trụ La Mã xung quanh.
Vesper kinh ngạc trước vẻ đẹp kia. Nhưng Charles lại chỉ tập trung nhìn cô.
Cô xinh khủng khiếp với đôi mắt lưng tròng. Vẻ đẹp trái ngược giữa mái tóc đen và làn da trắng làm cô trông ngây thơ mà quyến rũ.
Charles bỗng cảm giác không khí ở đây dần bí bách, như đang có thứ gì đó điên cuồng phá xích.
Anh nghe tiếng tim mình đập. Nhịp đập khiến anh thấy mình sắp đột tử.
Charles lại không thể chống lại sự cuồng nhiệt trong lòng.
Anh đè Vesper lên trụ La Mã, cúi xuống gần hơn rồi dè dặt hôn cô.
Charles nhắm mắt, giấu đi tất cả si mê và cuồng loạn.
Tiếng kêu của Vesper bị anh chặn lại. Nụ hôn của anh nồng nàn mà tuyệt vọng, mãnh liệt đến mức không kìm chế được.
Charles đặt tay lên eo cô. Sự tinh tế và mềm mại ấy như rất dễ bị bẻ gãy.
Vesper như bị anh dọa. Anh khẽ cắn môi cô. Lúc cô kêu một tiếng đau đớn, đầu lưỡi anh liền luồn vào môi cô, điên cuồng ngấu nghiến.
Charles cảm giác thời gian ngừng lại. Anh không cưỡng nổi sự thần bí và cám dỗ từ Vesper. Anh chỉ muốn hòa làm một cùng cô để không còn quá khứ và hiện tại, không màng sự sống và cái chết.
Anh luồn tay vào mái tóc sau gáy Vesper, kéo cô về phía mình rồi hôn sâu hơn.
Sự nổi loạn từ trong xương cô khiến anh thoát khỏi xiềng xích đạo đức mà anh đã duy trì suốt nhiều năm.
Trước mặt cô, mọi chân lí cùng đức tính chỉ còn lại sự cám dỗ nguyên thủy nhất, chẳng liên quan gì đến vẻ đẹp và sự thật trong bản chất con người.
Charles luôn cố gắng che đậy tình yêu cuồng si của mình dành cho cô gái này bằng đủ loại lương tâm đạo đức, nhưng bây giờ, mọi thứ đã sụp đổ.
Dẫu mai sau phải oằn mình giữa đau khổ và phiền muộn thì Charles cũng không thể ép mình rời xa cô lần nữa.
Cuối cùng Charles rời môi, Vesper dần thở hổn hển.
Ánh mắt cô mê ly, ngỡ ngàng nhìn cặp ngươi xanh thẳm kia.
Giọng anh ta vang lên dưới tòa lâu đài im lặng chết chóc, “Vesper, em sở hữu năng lực đoạt hồn ngay tức thì –”
Charles lại cúi sát gần cô, chất giọng Anh trầm ấm quyến rũ –
“Chấp nhận tôi hoặc giết tôi, tùy em.”