Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi bước vào giữa đám đông, cười khinh khỉnh ngay trước mặt mụ cóc già. Đến bên giáo sư Trelawney, tôi dừng bước, hất mặt lên nhìn mụ ta:
* * * Cơ mà theo tôi thấy thì cô cũng chỉ đang thưởng thức mà thôi.
– Trò.. Trò là..
Giáo sư Trelawney ngước mặt lên nhìn tôi, và tôi thì chỉ cười nhẹ đáp lại. Mụ Umbridge nghe vậy liền đỏ mặt tím tai, cố gắng nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
– Trò Williams, đây là chuyện của Bộ và Hogwarts, không hề liên quan đến trò.
– Không liên quan? Giáo sư của chúng tôi bị tống cổ khỏi đây mà không liên quan?
– Trò nên ăn nói một cách có chừng mực, không thì hẳn trò đã biết hậu quả rồi đấy.
Mụ Umbridge mỉm cười nhưng nổi giận thấy rõ. Tôi nhếch mép cười:
– Miễn là đã từng đứng trên bục giảng tại Hogwarts, nếu không xấu xa, tôi đều phải bảo vệ. Cô làm thế là sai, quá sai rồi.
– Trò đi học không phải là để cãi lí với ta, trò Williams! Những giáo sư không đạt tiêu chuẩn sẽ bị thanh lọc!
– Ố ồ.. Cuối cùng cũng lòi đuôi chuột rồi nhỉ? Nhìn xem biểu cảm trên mặt cô đi. Rất đáng xem đấy.
– Trò.. Trò.. Trò mau tránh ra, hoặc là trò cũng bị đuổi học!
– Ồ vâng, nếu cô có đủ lí do. Nhưng tôi nghĩ là không đâu, bởi vì đến lí do đuổi việc giáo sư Trelawney cô còn không có..
– Ai dám bảo là như vậy? Bộ có quyền xử lí những giáo sư không đạt t-
– Phải rồi. Tiêu chuẩn. – Tôi lại nghiêng đầu cười giễu mụ ta. – Nào, nói tôi nghe xem, chỗ nào không đạt?
– Việc này không cần trò phải bận tâm, nhưng được thôi, ta sẽ cho trò biết: Mụ ta không hề có khả năng tiên đoán!
– Làm sao cô chứng minh được điều đó đây, thưa-giáo-sư-đáng-kính?
– Đủ rồi! Cô ta không thể tiên đoán điều gì cả! Mọi thứ cô ta dạy đều không có chất lượng?
– Vâng, tôi thừa nhận mọi thứ giáo sư Trelawney dạy đều không hề có chút chất lượng nào..
Vài tiếng rên phản đối xuất hiện, kèm theo đó là sự kinh hoàng của giáo sư Trelawney. Thế nhưng, tôi vẫn mỉm cười, 1 nụ cười giả tạo, với mụ ta:
* * * Nhưng cô ấy quả thật là 1 nhà tiên tri. Và bởi vì không phải khi nào Nội nhãn cũng xuất hiện chỉ để tiên đoán những việc cỏn con thì không có nghĩa cô có thể sa thải giáo sư. Mà, đó cũng là lí do mấy bài học kia vô bổ.
– Trò đừng có tưởng rằng mình biết hết! Ý trò nói thế có nghĩa là ta không biết chút gì về Tiên tri sao?
– Vâng.
Tôi đáp gọn lỏn rồi mỉm cười nói tiếp:
– Tuy nhiên, nếu cô không quan trọng điều này, cô vẫn không thể đuổi giáo sư Trelawney đi được.
– Hừ! Trò nghĩ trò có quyền quyết định điều đó? Bộ đã ban sắc lệnh sa thải cô ta rồi.
– Sa thải thì có thể, nhưng người có thẩm quyền giữ hay đuổi giáo sư ra khỏi Hogwarts thì chỉ có..
* * * ta mà thôi. – Giọng nói nào đó bỗng vang lên.
Tôi ngoảnh mặt lại xem tiếng nói đó phát ra từ đâu thì cánh cửa gỗ sồi đằng trước mở tung ra. Đám học viên đứng cạnh cánh cửa bỗng nhiên vội vã dạt ra mở lối khi cụ Dumbledore xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa. Để mặc cánh cửa mở rộng sau lưng, cụ sải bước tiến về phía trước, xuyên qua cái vòng người đứng xem, đôi chân dừng lại ngay trước mặt tôi rồi nhẹ nhàng bảo:
– Con có thể đưa cô Sybill trở về được không?
Tôi cúi đầu chào, lịch thiệp đáp lại:
– Rất sẵn lòng, thưa giáo sư.
Cụ Dumbledore bật cười nho nhỏ.
– Con có thể đốn ngã cả trái tim người con gái đấy, Daisy à.
– Con không nghĩ như thế đâu, thưa giáo sư. Làm sao có thể?
– Đó chỉ là ý nghĩ của ta thôi, người phương Đông gọi nó là gì nhỉ?
– “Soái ca”. Nếu đó là từ mà cụ đang cần. Con thì thích “tomboy” hơn.
– Thôi. Con đi đi. Phần còn lại cứ để ta lo. Giúp cô Sybill nhé con yêu.
Tôi gật đầu rồi dìu giáo sư trở về tháp Bắc, tay vẫy đũa phép điều khiển 2 cái rương bay theo, cố gắng an ủi cô vì cô đang muốn rời khỏi. Haizz.. Thật là khó khăn mà..
Trên đường đi, khi đã cách khá xa tiền sảnh, tiếng khóc của giáo sư Trelawney ngày càng nhỏ dần. Tôi cứ tưởng là cô đã ổn định lại tinh thần một xíu nhưng không.. Tuy khó tin, 1 lời tiên tri nữa bất ngờ được ban phát, 1 lời tiên tri chưa hề được nhắc trong nguyên tác. Đôi mắt cô đã bắt đầu long lên sòng sọc, cả người run run với chất giọng khàn khàn đặc trưng:
– Tích tắc.. Tích tắc.. Đồng hồ chạy ngược.. Bỉ ngạn trắng xấu số nở rộ trong máu tươi. Không thể nào là không có cái chết. Dù cho là thiên tài cũng cần được cứu rỗi. Tìm ra sự thật và lựa chọn tương lai. Cách duy nhất để cứu cả mình lẫn người..
Tôi nhăn mặt, để rồi một ý nghĩ khó chịu lại xẹt qua trong tâm trí lần nữa, và khiến đầu tôi đau như bị búa bổ không ngừng. 2 tay ôm lấy đầu, tôi không thể nghe tiếng giáo sư Trelawney, mặc dù vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của cô. Rồi, tôi bất chợt hét lên thất thanh, và lại ngã quỵ xuống hành lang.