“Vậy thì tôi nói trắng ra đi, cô ấy trước mắt toàn thân bại liệt!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tái mét mấy lần, trừng to đôi mắt với vẻ hoài nghỉ nhìn bác sĩ.
“Cái này … cái này … cái này … cái này sao mà được? Bác sĩ, ông có cách gì không? Nghĩ cách đi, nhất định phải cứu bạn học Từ!” Giáo viên Phó lo lắng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tác động tiêu cực đối với nhà trường chắc chắn sẽ rất lớn, hơn nữa gia cảnh của Từ Sương Huyền cũng không phải bình thường. Nghe nói cha và chú của cô ấy đều là những nhân vật phi thường ở Nam Thành. Nếu Từ Sương Huyền xảy ra chuyện này, gia đình nhà họ Từ của cô ấy sẽ tha cho những người có liên quan như bọn họ sao? E rằng cô ấy, là giáo viên, sẽ là người gặp tai hoạ đầu tiên.
“Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, nhưng bệnh tình của bạn học Từ hiện tại vẫn chưa rõ ràng. Đây là một căn bệnh hiếm gặp, và chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Bác sĩ thở dài, sau đó quay lưng bỏ đi, bỏ lại giáo viên đang thất hồn lạc phách và một nhóm sinh viên kinh hoàng.
Ông cụ Từ đến bệnh viện cùng với quản gia, cũng từ vị bác sĩ kia mà hiểu được tình hình của Từ Sương Huyền.
Vừa nghe thấy Từ Sương Huyền bị liệt và không thể cử động được, ông cụ cũng nước mắt trào ra.
Nhưng ông vẫn cố nhịn, run rẩy đi đến phòng bệnh của Từ Sương Huyền.
Nhìn khuôn mặt tái nhọt của Từ Sương Huyền, ông cụ Từ tức giận đến run lên.
“Gọi cô giáo Phó.”
“Được lão gia.”
Người quản gia rời đi, và một lúc sau, giáo viên Phó bước vào phòng. Cô ấy vội vàng xua tay ra hiệu không biết chuyện này.
Ông cụ Từ cũng không phải là người không nói lý lẽ, ông biết bữa tiệc sinh nhật kiểu này chẳng liên quan gì đến giáo viên nên đã gọi đám sinh viên vào.
“Là ai ép Sương Huyền uống rượu?” Ông cụ Từ lạnh lùng hỏi.
Mọi người sợ hãi đến mức toàn thân run rẫy, nơm nóp lo sợ.
Có người nhịn không được, muốn nói là Phó Vũ, nhưng ngay lập tức bị bạn đồng hành bên cạnh ngăn lại.
“Cậu muốn chết sao? Nói Anh Vũ? Anh Vũ biết được sẽ giết chết cậu thì sao?”
“Vậy thì phải làm sao?”
“Nhìn tôi đi!”
Người kia thấp giọng nói, sau đó tiến lên phía trước, vội vàng nói: “Ông Từ, là một người họ Lâm, là anh ta ép Sương Huyền uống rượu!”
“Họ Lâm sao?” Ông cụ Từ sửng sốt một chút, điều nghĩ đến đầu tiên chính là hai từ Lâm Dương, nhưng ngay sau đó ông liền lắc đầu nguầy nguậy: “Làm sao có thể là Lâm thần y? Lâm thần y chưa từng gặp Sương Huyền, giữa hai người cũng không có qua lại gì với nhau mới đúng.”
“Có biết đó là ai không?” Ông cụ Từ hỏi.
“Hình như là Lâm Dương!” Người đó suy nghĩ một hồi nói.
Thực sự là Lâm thân y sao?
Ông cụ Từ mở to mắt.
“Lão gia, không thể nào là bác sĩ Lâm. Tình trạng của tiểu thư, Lâm thần y nhất định trong lòng phải biết rõ. Anh ấy sẽ không bao giờ thuyết phục tiểu thư uống rượu.” Quản gia bên cạnh thì thầm nói.
“Tôi biết, đám nhóc này đang nói dối, tôi nghĩ chuyện của Sương Huyền nhất định phải có liên quan đến bọn họ”
“Lão gia định thế nào?”
“Ông đi xử lý đi, chỉ cần dạy dỗ một chút là được, đừng đi quá xal”
“Vâng.”
“Cử người ở lại canh đêm, tôi đi tìm Khổ Long kia nói chuyện, liên lạc được chưa?” Ông cụ Từ bình tĩnh nói.
“Chưa.” Người bên cạnh cầm điện thoại lắc đầu lia lịa: “Tôi đã gọi hơn chục cuộc, nhưng không liên lạc được với Khổ Long.”
“Anh ta không muốn gặp ông già này sao?” Ông cụ Từ ánh mắt ngưng trọng, sau đó thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Mặc kệ đi, chúng ta đi đến Kim Thế Duyên trước đi. Nếu không gặp được Khổ Long ở đó, ông già này sẽ ngồi đó chờ. Cho dù như thế nào? Nếu hôm nay anh ta không giao A Thiên ra cho tôi, tôi sẽ không đi! “
“Được rồi lão gia!”
Ngay sau đó, xe của nhà họ Từ dừng lại ở cửa Kim Thế Duyên.
Cùng lúc đó, một chiếc taxi vừa lái ra khỏi Kim Thế Duyên.
Ngồi trong xe chính là Lâm Dương và Từ Thiên với mặt mũi sưng tấy.
“Vị tiên sinh này, anh có chắc là không cần đến bệnh viện không?” Tài xế thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn vẻ nhếch nhác của Từ Thiên, không nhịn được hỏi.
“Không cần đâu, phiền anh lái xe nhanh một chút!” Lâm Dương liếc nhìn thời gian trêи điện thoại rồi nói.
“Được rồi.”
Khoảng 40 phút sau, chiếc taxi dừng lại trước một hộp đêm sang trọng.
Lâm Dương và Từ Thiên xuống xe rồi đi vào trong.
“Vị tiên sinh này…”
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Từ Thiên kinh ngạc hỏi.
“Xin hỏi ông chủ Cung Hoan Vân của anh có ở đây không?”
Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Ông chủ sao?”
Người phục vụ sợ hãi, âm thầm dò xét, sau đó cẩn thận hỏi: “Mấy vị là…”
“Tôi là Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa, vị này là Từ Thiên của Nam Thành, phiền anh nói với ông chủ của các anh để anh ta gặp tôi càng sớm càng tốt!”
Vừa dút lời, người phục vụ không dám do dự, lập tức xoay người rút bộ đàm trêи ngực ra nói mấy câu sau đó chạy đi.
Chẳng máy chốc, cánh cửa của hộp đêm sang trọng bị đóng lại, và tắm biển tạm ngừng kinh doanh được treo lên.
Một nhóm lớn đàn ông mặc vest và cao như người mẫu bước xuống cầu thang.
Trước mặt bọn họ là một người phụ nữ ăn mặc hở hang gợi cảm.
Cô ta liếc mắt nhìn Lâm Dương và Từ Thiên ở bên này, vẻ mặt mang theo nụ cười đi tới.
“Anh chính là Lâm Đồng sao?” Cô ta đứng trước mặt Lâm Dương hỏi, bàn tay nhỏ bé móc vào cỗ Lâm Dương, thân thể gần như chạm vào thân thể của Lâm Dương.
“Đúng.”
“Haha, Lâm Đồng quả nhiên là đẹp trai như lời đồn, bảo bối, cho dù hôm nay anh đến đây vì chuyện gì, muốn làm gì, tôi đều có thể đồng ý với anh, phối hợp với anh, nhưng trước lúc đó, anh có thể để tôi hài lòng một chút không?” Người phụ nữ nhếch miệng cười, đôi mắt cướp hồn đoạt phách hỏi.