Nửa tiếng sau, nhà trẻ ở khu phố cổ –
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tới rồi, con còn tưởng rằng mẹ không cần hai con của mẹ nữa.”
Bốn giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã có mặt tại trường thật ra cũng không tính là muộn. Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ đến nơi này, hai hai đứa trẻ từ bên trong chạy ra như bay, nhào vào trong lòng cô làm nũng.
Đương nhiên, phần nhiều nhất vẫn là cô bé Nhược Nhược.
Mà Mặc Bảo lạnh lùng đeo cặp sách nhỏ đứng trước mặt mẹ.
Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống ôm hai con vào trong người: “Mẹ sao lại không cần hai con chứ? Cho dù cái gì mẹ cũng không cần, cũng không thể không cần hai con.”
“Thật sao?”
Tiểu Nhược Nhược vừa nghe, vui vẻ ôm mẹ hôn một cái kêu thật to.
Mặc Bảo không hôn mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.
Vừa ôm mẹ, Mặc Bảo thông minh liền cảm thấy mẹ có gì đó không ổn. Nụ cười của mẹ dường như khá gượng gạo.
Chẳng lẽ…… Hôm nay sau khi đi bên kia, đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Mặc Bảo lập tức có chút âm trầm.
Sau khi đón được hai đứa nhỏ, Ôn Hủ Hủ đưa hai con đi siêu thị mua thức ăn rồi cùng nhau về nhà. Cô phải nhanh chóng trở về làm cơm cho ba mẹ con, ăn xong thu dọn xong cô còn phải đi đến vịnh Thiển Thủy một chuyến.
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ tới nó tâm trạng cô cảm thấy có chút tồi tệ.
“Mặc Mặc, con dẫn em gái lên phòng làm bài tập ở nhà trẻ trước đi, mẹ đi nấu cơm.”
“Được, mẹ.”
Mặc Bảo liền đưa em gái Nhược Nhược đi lên phòng khách. Mặc Bảo từ trong cặp sách lấy sách ra, lại lấy bút chì hình con bươm bướm nhỏ của Nhược Nhược sắp xếp ngăn nắp trên bàn. Sau đó Mặc Bảo mới ghé tai vào lỗ tai của Nhược Nhược nói nhỏ.