Hắn nghiêm túc nhìn Đỗ Cửu: “Em sẽ tốt với A Cửu cả đời.” Ngẫm nghĩ một lát lại thâm tình chân thành nói, “Em rất thích anh, cho dù anh đang tức giận vui vẻ hay đau khổ thì tấm lòng của em với anh trời biết đất biết, em biết anh biết, sống chết đều vậy, kiếp này hay kiếp sau em đều là của anh! Mãi mãi mãi mãi đều là của anh!”
Đỗ Cửu: “…”
Ai lại đây nói cho y biết đứa nhỏ này đã xem cái gì vậy?!
Y cạn lời cứng họng một lát mới khó khăn mở miệng: “Được, tôi biết rồi.” Nói đoạn, “Nếu lần sau có xem TV thì nhớ gọi tôi xem cùng, để tôi chọn cho cậu mấy bộ hay hay.”
Mặt mày Nhị Ngốc đầy vẻ hưng phấn: “Được đó được đó!”
Nhưng người lại giống như con chó săn nhỏ hết liếm mặt lại gặm môi y, lộ ra xao động gấp không chờ nổi.
Đỗ Cửu nâng cằm hắn lên, bốn mắt nhìn nhau dò hỏi lần cuối, mở miệng nói: “Bác sĩ, thuốc lúc trước cậu kê cho tôi không có tác dụng mấy, tôi vẫn còn khó chịu, làm sao đây?”
Nhị Ngốc ra vẻ đứng đắn: “Chẳng lẽ lúc trước em chẩn đoán sai rồi sao? Nếu vậy thì chúng ta phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, nhưng mà ban đầu sẽ có hơi khó chịu, anh cố nhịn nhé.”
Ồ, còn biết rõ thế cơ đấy, cái này xem ở đâu đây?
Đỗ Cửu nghi ngờ sâu sắc có phải Tiểu Chu lén lút dạy dỗ Nhị Ngốc mấy tư tưởng “không lành mạnh” này không, không, không đúng, Tiểu Chu hẳn là không đâu, chẳng là là Bao Thăng Minh à?
Đương lúc nghĩ ngợi Nhị Ngốc đã ào ào tiến lên kiểm tra từ đầu tới chân y một lượt, lại dùng ống nghe của mình đưa vào bên trong kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng còn bốc thuốc đàng hoàng, thuốc thoa thuốc uống đủ cả, đều nghiêm túc thử hết một lần.
Thể chất cấp C của Đỗ Cửu bị cấp S của Nhị Ngốc đè bẹp, y hưởng thụ khoái cảm xưa này chưa từng có, cũng cảm nhận được khổ sở trước giờ chưa từng chịu, hôm sau nằm bò trên giường xoa cái eo già không thiết sống nữa.
Bao Thăng Minh vừa giúp y hoãn lại công việc vừa vui sướng khi người khác gặp chuyện: “Giờ mới biết mình yếu rồi nhỉ, đã bảo cậu kiên trì tập luyện bớt thức khuya mà không nghe, đợi tới cuối cùng mớ tiền vốn tuổi trẻ của cậu tiêu hết thì cẩn thận Nhị Ngốc đi theo người khác đấy!”
Đỗ Cửu thoi thóp trừng anh ta, ai biết Nhị Ngốc khỏe tới vậy đâu, đi qua mấy thế giới rồi đây là lần đầu tiên y khốn đốn tới vậy, sướng thì có sướng nhưng ê ẩm hết cả người.
Nhị Ngốc vừa nghe thấy đã không vui, phản bác: “Tôi sẽ không theo người khác, tôi chỉ cần A Cửu thôi!”
Bao Thăng Minh ậm ờ: “Mong là vậy.” Những chuyện trong giới này anh đã xem đủ rồi, không chỉ mình Lục Hướng Cửu nuôi chó săn nhỏ*, phần lớn chỉ chơi qua đường, còn những người thật sự động lòng không mấy ai có thể đi tới cuối đường, nhẹ thì bị phản bội còn nặng thì bị người kia đào sạch tiền, không phải không có người vì vậy mà tự sát, lời êm tai thì ai cũng nói được nhưng rốt cuộc ra sao còn phải chờ thời gian chứng minh.
“Tôi biết anh nghĩ gì.” Nhị Ngốc lắc đầu, vẻ mặt kiên định, “Tôi sẽ không bao giờ phản bội A Cửu, tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi!”
Bao Thăng Minh nhướng mày: “Cho dù cậu có khôi phục ký ức?”
Nhị Ngốc dừng một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy, cho dù tôi có khôi phục ký ức.”
Đỗ Cửu nghe vậy nói chen vào: “Lỡ như cậu nhớ lại những chuyện trước kia nhưng lại quên đi những chuyện hiện tại thì sao?”
Nhị Ngốc chần chừ, ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Em sẽ ghi lại thật kỹ những chuyện xảy ra mỗi ngày hiện tại, nếu em thật sự quên đi thì A Cửu chỉ cần cho em xem, em sẽ hiểu.”
Bao Thăng Minh cố ý làm khó hắn: “Ai biết được cậu vốn là người thế nào, nếu cậu cho là chúng tôi lừa cậu không muốn nhận thì sao?”
“Sẽ không!” Nhị Ngốc cực kỳ bình tĩnh, “Giọng nói hình ảnh chữ viết vân tay cùng võng mạc tôi sẽ đặt hết vào, không có khả năng bị lừa, tuy rằng tôi không nhớ gì trước kia nhưng tôi tin rằng mình không phải người như vậy!”
Lời này của hắn rất hùng hồn khí thế, khi nói chuyện vô thức toát ra một loại khí thế mạnh mẽ mà tự tin, kiên nghị lại lạnh lùng không giống người thường.
Đỗ Cửu và Bao Thăng Minh liếc nhìn nhau, nhìn thấy được nghi ngờ hiện rõ trong mắt nhau.
Bọn họ không mù, thân ở trong vòng này cũng đã tiếp xúc không ít người ngồi bên trên, cái khí thế này của Nhị Ngốc hiển nhiên không phải người tầm thường.
Đỗ Cửu lại nhớ tới cảnh tối hôm qua, cộng thêm hiện tại nhìn sao cũng cảm thấy thân phận Nhị Ngốc có vẻ không bình thường.
“Nhị… Ngốc.” Bao Thăng Minh thử mở miệng, “Cậu thật sự không nhớ gì về chuyện trước kia sao? Cho dù là tên mình?”
Nhị Ngốc nhíu mày nhớ lại, lắc đầu: “Không nhớ, chỉ có một vài hình ảnh mơ hồ nhưng không rõ ràng lắm.”
Đỗ Cửu và Bao Thăng Minh âm thầm nhìn nhau, dựa vào quan hệ nhiều năm mà nhanh chóng hiểu được ý nhau, xem ra còn phải tìm hiểu thêm về thân phận của Nhị Ngốc.
Hai ngày sau đó của Đỗ Cửu gần như trôi qua trên giường, đừng hiểu lầm, không hề có hình ảnh ướt át gì đâu, hoàn toàn đơn giản chỉ là trôi qua trên giường theo nghĩa đen, y được trải nghiệm thực tế cái gì gọi là sướng mười giờ nằm liệt mất ba ngày.
Vậy thì không được.
Y cân nhắc trong lòng, chó săn nhỏ này nuôi lớn cũng không tệ lắm nhưng y có hơi khó nuốt trôi, Nhị Ngốc đúng là đang tuổi khí huyết dâng trào, tuy rằng không dẫn y đi đo lường thể chất nhưng ít nhất cũng là B, nói không chừng còn có thể là A, lấy cái thể chất bỏ đi cấp C của y ra cơ bản không chịu nổi.
Y cuối cùng cùng thoáng hiểu được nỗi sầu của những bạn bè nuôi chó săn nhỏ rồi, cảnh đẹp ý vui thật, sướng thật nhưng bản thân không chịu được cũng hơi quê.
Xem ra quả thật tới lúc cần tập luyện rồi, ít nhất trước khi bản thân thấy chán thì y tuyệt đối không thể chịu cảnh bị phản bội.
Nói là làm liền, có quang não trên tay y nhanh chóng lập ra được chế độ luyện tập phù hợp nhất với bản thân, thật ra bình thường y cũng có luyện tập nhưng chỉ vì lối sống ngày đêm đảo lộn giữa làm việc và nghỉ ngơi mới khiến y bỏ cuộc không duy trì nổi.
Muốn lên kế hoạch luyện tập rất dễ nhưng quan trọng nhất là hạn chế thuốc lá và rượu lại khó.
Lục Hướng Cửu không hẳn là nghiện rượu, chỉ vì xã giao mà thôi, nhưng lại nghiện thuốc lá nặng, cực kỳ nặng, trừ lúc đóng phim ra thì gần như ngày nào cũng hút 2 gói, bản thân Đỗ Cửu cũng hút thuốc nhưng không nghiện tới nỗi này, mỗi ngày hút cỡ đó chính y cũng không chịu nổi, nhưng vì giữ thiết lập nhân vật mà không chịu cũng buộc chịu.
Lúc này cuối cùng dưới sự chung ta tay Bao Thăng Minh, Lục Tiểu Chu và Nhị Ngốc ép y bỏ thuốc, tịch thu thuốc lá và bật lửa để đảm bảo rằng y có thể cai nghiện thành công.
Trong lòng Đỗ Cửu rất vui vẻ nhưng trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ.
Cơn nghiện thuốc lá nổi lên thật sự không dễ chịu, y đã thử hết những cách có thể thử rồi, cuối cùng mới bi thảm nhận ra với cơ thể này của Lục Hướng Cửu thì để đối phó với cơn nghiện chỉ có một cách duy nhất – làm!
Tới đây lại không thể không nhắc tới cái két sắt kiêm tủ đầu giường được khóa bằng mật khẩu vân tay mống mắt kia, cả một ngăn tủ đầy tràn đồ chơi khiến người ta xem mỏi cả mắt.
Trước kia Đỗ Cửu ỷ vào chuyện riêng tư sẽ không ảnh hưởng tới cốt truyện nên không đụng tới, nhưng hiện giờ đã có chó săn nhỏ rồi, y dựa theo tính cách Lục Hướng Cửu chắc chắn sẽ phải dùng tới mấy thứ này.
Vì vậy y không thể không vươn bàn tay ma quỷ về phía két sắt.
Đỗ Cửu đau khổ tột cùng: “Ầy, trên đời này sao lại có thứ dằm khăm tới vậy?”
Hệ thống: “…” Phẹt!
– —
Chú thích:
Chó săn nhỏ là ngôn ngữ mạng, vốn để chỉ động vật nhưng sau này lại dùng để chỉ những anh chàng đẹp trai ngầu lòi, tuy rằng nhỏ tuổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn, năng lực bạn trai bắn ra chíu chíu.
Chó săn nhỏ thường có mấy tiêu chuẩn sau:
1. Đẹp trai.
2. Tuổi trẻ, thường thường phải trẻ hơn người kia.
3. Có dục vọng chiếm hữu tương đối cao, dục vọng khống chế cũng không kém (vừa đủ để người kia cảm thấy bản thân quan trọng không thể thiếu được).
4. Đối với người ngoài và người trong lòng rất tiêu chuẩn kép. Với bên ngoài thì trầm tĩnh kiệm lời, khí chất lạnh lùng, đối với người kia lại cưng chiều lại có khí thế, bao che nhưng cũng đủ bảo vệ.
5. Lúc cần thiết thì toát ra khí thế mạnh mẽ.
Tóm lại là kiểu trung khuyển sương sương hay bản rút gọn của tổng tài bá đạo đó.