Trì Tiểu Trì nói: “Tôi chỉ từng nghe sinh đôi có cảm ứng tâm linh, nhưng chưa từng nghe có cảm ứng da thịt.”
Cam Úc mím môi cười, đưa tay mở nắp rương, vững vàng cầm lấy bảng mê cung, dùng đầu ngón tay vẽ đường đi của viên bi: “Thế giới rộng lớn, có rất nhiều chuyện mà cậu không biết cũng chưa từng nghĩ tới.”
Viên bi trong bảng điều khiển bắt đầu chậm rãi chạy theo quỹ đạo mà anh đã dự tính.
Khi nước trong bể cá đã tràn đến ngực của Kiều Vân đang đứng trên hòn non bộ thì Viên Bản Thiện liền bật lên một tiếng đã đè ép từ nãy giờ: “Mẹ nó.”
“Cạch cạch.”
Khóa thứ hai cũng đã mở.
Lúc này không chờ Kiều Vân đẩy nóc ra thì Mạnh Càn và Tư Gia Dịch đã cùng nhau nhảy lên, đồng tâm hiệp lực dùng sức kéo lấy mép nóc, cuối cùng phần nóc cũng xem như được nhấc lên một chút.
Mạnh Càn tiến gần đến mép nóc, la to: “Kiều Vân, mau đưa chìa khóa ra đây!”
Kiều Vân nhấc tay lên, muốn đưa chìa khóa thông qua khe hở nho nhỏ kia, nhưng vừa nhấc đến một nửa thì lại thu tay về.
Mạnh Càn: “…Cô làm gì vậy? Đưa cho tôi đi!”
Kiều Vân nắm chặt chìa khóa bằng đồng thau trong tay: “Chờ mấy người mở ra khóa thứ ba rồi hẵng nói!”
Mạnh Càn nỗ lực dỗ cô: “Kiều Vân, chúng ta sẽ mở ra chìa khóa thứ ba. Cô xem, chẳng phải anh Cam đang mở khóa sao?”
“Mấy người tưởng tôi là đồ ngốc hả?” Kiều Vân khinh bỉ nói, “Tôi đưa chìa khóa cho mấy người thì mấy người còn chịu mạo hiểm bị bomb nổ để cứu tôi sao? Mấy người nhất định sẽ để tôi lại ở chỗ này!”
Mạnh Càn: “Kiều Vân!”
Kiều Vân cũng cất cao âm điệu: “Tôi nhắc cho mấy người biết, nếu mấy người không cứu tôi thì tôi sẽ nuốt chìa khóa vào bụng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, tất cả mọi người khỏi thoát ra ngoài!”
Mạnh Càn thấy Kiều Vân nói rất thật, không khỏi tức giận đến mức chửi ầm lên.
Viên Bản Thiện bị bọn họ làm phiền lòng, quát mắng một tiếng: “Im lặng đi! Mấy người câm miệng hết đi!”
Náo động như vậy nhưng vẻ mặt của Cam Úc vẫn thận trọng và trầm tĩnh như cũ.
Nhưng bằng mắt trần có thể thấy việc sốt cao đã sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với cơ năng hoạt động của anh ấy, tốc độ phá giải mê cung của Cam Úc chậm hơn rất nhiều, vài lần viên bi sắt miễn cưỡng lướt qua mấy trái bomb khiến tim của Trì Tiểu Trì đều đập mỗi phút trên trăm nhịp.
Dân dần, Kiều Vân chỉ còn phần đầu là nổi trên mặt nước, sợ hãi đến mức không ngừng khóc, nhưng chỉ có thể đem tiếng khóc nuốt xuống, Mạnh Càn thì căng thẳng đến mức buồn nôn.
Cũng không ai dám quấy rối anh ta, mà ánh mắt của mọi người đều tập trung vào lưng của Cam Úc.
Thân thể của Cam Úc bất động như núi, hai tay thì vẫn ổn định, chỉ đến khi tạm thời vào khu vực an toàn thì mới nhẹ nhàng run lên một chút.
Mực nước càng lúc càng dâng lên, tràn qua cổ và miệng, Kiều Vân chỉ có thể dựa vào dục vọng cầu sinh mà mượn sức ngửa mặt lên khỏi mặt nước, cổ họng phát ra tiếng a a tuyệt vọng.
Tiến độ bên phía Cam Úc cũng gần sắp hoàn thành, chỉ cần chuyển qua một hàng bomb là có thể đến đích.
Hàng bomb này là con đường phải trải qua để đến đích, hai hàng bomb kéo dài thành một con đường hoàn chỉnh dài chừng năm centimet, khoảng cách để di chuyển chỉ có vài milimet.
Viên bi sắt nhất định phải hoàn toàn không chạm vào hai vách tường thì mới có thể vượt qua.
Độ khó này đủ khiến người quan sát cảm thấy ngứa ngáy cả người.
Trì Tiểu Trì quay đầu lại, nhìn thấy nước đã sắp tràn đầy bể cá, quyết tâm quát lớn với Kiều Vân: “Hít sâu một hơi rồi lặn xuống!”
Đã đến nước này, Kiều Vân đành phải nghe theo.
Cô ta còn sót lại một chút khe hở để giành lấy dưỡng khí, hít một hơi đầy dưỡng khí vào phổi rồi lập tức lặn xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng mà ngay lúc này Cam Úc lại mở miệng nói: “….Biến thành hai rồi.”
Ban đầu Trì Tiểu Trì không rõ Cam Úc có ý gì, chờ cậu ngẫm nghĩ một phen thì mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng.
Gay go!
Cam Úc bị hoa mắt rồi!
Cam Úc cau mày, nhìn chằm chằm hai hàng bomb đã biến thành 4 hàng, vắt hết óc để suy nghĩ làm sao đi tiếp.
Lúc này để Viên Bản Thiện tiếp nhận đã không kịp nữa, Trì Tiểu Trì cưỡng ép bản thân bảo trì trấn tĩnh, đưa ngón tay trỏ ra, tận lực chỉ đường sống, vạch ra một đường: “Đi nơi này.”
Cam Úc nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ khẽ chặn lại đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì: “Nơi này à?”
Trì Tiểu Trì đã đoán được anh muốn làm gì: “…Anh có thể không?”
Cam Úc đáp một cách thẳng thắn: “Có thể.”
Trì Tiểu Trì lựa chọn tin tưởng anh.
Cậu đặt ngón trỏ tại lối vào giữa hai hàng bomb, dẫn dắt đầu ngón trỏ của Cam Úc dọc theo đường sống mấy milimet kia, vẽ ra một con đường vững vàng.
Cam Úc một tay cầm bảng mê cung, nghiêng bảng, đưa viên bi sắt lăn vào giữa hai hàng bomb.
Trong mắt Cam Úc thì tay của Trì Tiểu Trì cũng có bóng nhòa, hàng bomb cũng có bóng nhòa.
Mà bóng nhòa trùng điệp lên nhau, chỉ có nhiệt độ ngón tay của Trì Tiểu Trì là rõ rệt đến kinh người.
Anh dựa vào đầu ngón tay chỉ dẫn của Trì Tiểu Trì, để viên bi sắt thuận lợi lăn đến ô vuông màu trắng đen tượng trưng cho đích đến.
“Cạch cạch.”
Ổ khóa thứ ba được mở ra.
Cam Úc mới vừa đặt bảng điều khiển mê cung vào trong rương thì thân thể liền mềm nhũn, ngã vào người Trì Tiểu Trì, thở dốc từng hơi.
Mạnh Càn đã chuẩn bị tư thế sẵn sàn từ lâu, lập tức trèo lên bể cá, luống cuống tay chân mà đẩy phần nóc lên.
Lúc này Kiều Vân đã bị sặc nước nhưng cảm giác phía trên sáng ngời, theo bản năng muốn sống mà liều mạng leo lên trên.
Mạnh Càn kéo cô nổi trên mặt nước, bắt lấy tay của cô, mở nắm tay Kiều Vân ra để lấy chìa khóa rồi ném cho Tư Gia Dịch: “Mau mở cửa đi!”
Anh ta đang muốn lôi Kiều Vân ra thì lại chợt thấy bốn cái rương chứa bomb bỗng hiện lên màn hình ở mặt ngoài, bắt đầu tích tắc đếm ngược.
“30, 29, 28…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai còn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Mạnh Càn mắng to một tiếng “Mẹ kiếp”, bỏ tay Kiều Vân ra rồi phi nước đại đến cạnh cửa, nhìn chằm chằm Tư Gia Dịch mở cửa: “Xong chưa?!”
Tư Gia Dịch cũng nghe thấy âm thanh đếm ngược, chỉ có thể cực lực bảo trì trấn tĩnh, đem chìa khóa đưa vào ổ, nhưng ổ khóa này quá cũ kỹ, sau khi tiến vào cũng không có cách nào mở ra!
Mạnh Càn gấp đến mức giậm chân, đoạt lấy chìa khóa từ trong tay Tư Gia Dịch để tự mở, ngược lại hoàn toàn bỏ quên Kiều Vân bị chìm trong nước đến nhũn não, nằm nhoài trên bể cá mà nôn ra nước.
Tư Gia Dịch quay đầu nhìn Kiều Vân, trên mặt thể hiện vẻ chán ghét rõ ràng, không chỉ mặc kệ cô mà ngược lại còn chủ động cõng Cam Đường đang hôn mê lên.
Trì Tiểu Trì phải đỡ lấy Cam Úc, thật sự không rãnh để phân thân, bèn quay đầu rống với Viên Bản Thiện: “Kéo cô ấy ra đi!”
Cậu vô cùng chán ghét kẻ bán đứng đồng đội ngay thời khắc mấu chốt như Kiều Vân, nhưng cậu lại lo lắng gian phòng sau có thể sẽ xuất hiện cửa ải yêu cầu hợp tác đoàn đội.
Cam Úc và Cam Đường đã không thể cầm cự được nữa, Giả Tư Viễn đã chết, nếu như Kiều Vân cũng chết thì số người để sử dụng chỉ còn lại bốn.