Dương Thanh cười lạnh: “Đứng trước thực lực tuyệt đối, không có sự phản bội nào đáng để nhắc tới cả.
Tôi chỉ muốn mượn tay bọn họ để tạo ra đế quốc thương nghiệp của tôi thôi”.
“Chủ tịch, Dương Uy tới”.
Đúng lúc này, Tôn Điềm dè dặt gõ cửa, nói.
Từ sau khi Dương Thanh giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Tần Y quản lý, Tôn Điềm được đề bạt làm thư ký của Tần Y.
“Cho anh ta vào đi!”
Dương Thanh hờ hững nói.
Dương Uy nhanh chóng được dẫn vào.
“Anh Thanh, đã lâu không gặp!”
Dương Uy vừa vào văn phòng đã cười híp mắt nói, trong lời nói không hề có ý tôn trọng.
Không chờ Dương Thanh nói gì, anh ta đã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Dương Thanh cũng không để ý, thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Hôm nay tôi tới đây là tính bàn chuyện hợp tác với anh Thanh”, Dương Uy mỉm cười nói.
“Chẳng phải chúng ta đã hợp tác rồi sao?”
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Dương Uy với vẻ khinh nhờn.
Từ dáng vẻ không hề kính trọng của Dương Uy, anh đã hiểu được ý của đối phương.
Dương Uy mỉm cười: “Tôi cho rằng hợp tác trước đó vẫn tồn tại một vài vấn đề.
Hôm nay tôi tới đây là muốn bàn với anh Thanh về vấn đề chia lợi nhuận”.
Dương Thanh không nói gì, chỉ xem Dương Uy biểu diễn.
“Trước kia chúng tôi cho anh 49% cổ phần công ty vật liệu xây dựng Long Hà là vì khả năng ảnh hưởng của tập đoàn Nhạn Thanh.
Nhưng bây giờ, tổng giám đốc công ty chi nhánh ở Giang Hải bị bắt, tập đoàn Nhạn Thanh đã không đủ tư cách trở thành đối tác của nhà họ Dương chúng tôi nữa”.
Dương Uy bắt chéo hai chân, kiêu ngạo nói: “Nhưng nhà họ Dương chúng tôi cũng không phải là người qua cầu rút ván.
Sau khi gia tộc bàn bạc đã đưa ra hai phương án”.
“Phương án đầu tiên, anh Thanh trả lại 49% cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Long Hà, hợp tác giữa chúng ta bị xóa bỏ.
Phương án thứ hai là chúng ta tiếp tục hợp tác nhưng anh Thanh phải đầu tư thêm một trăm triệu, số cổ phần giảm xuống 5%”.
Dương Thanh vẫn im lặng, lại nhìn Dương Uy như nhìn thằng ngốc.
“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện nữa phải nói với anh Thanh một tiếng.
Tập đoàn Tuyết Phong của nhà họ Quan đã đồng ý hợp tác với nhà họ Dương chúng tôi.
Chúng tôi cũng đang tiếp xúc với quản lý các sản nghiệp khác của nhà họ Quan.
Chắc không bao lâu nữa, tất cả sản nghiệp của nhà họ Quan đều sẽ trở thành đối tác của nhà họ Dương chúng tôi”.
Dương Uy lại nói: “Bây giờ anh còn có cơ hội hợp tác với chúng tôi.
Chứ đợi sau khi chúng tôi hợp tác với tất cả sản nghiệp nhà họ Quan, sợ rằng anh Thanh chẳng còn cơ hội này đâu”.
“Xem ra, nhà họ Dương đã quên mất một chuyện”.
Dương Thanh bỗng nhếch môi.
“Chuyện gì?”
Dương Uy không hiểu.
Dương Thanh thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ nói muốn hợp tác với nhà họ Dương”.
Dương Uy khẽ nhíu mày: “Xem ra anh lựa chọn phương án đầu tiên.
Đã vậy, anh hãy trả lại cổ phần của công ty vật liệu xây dựng Long Hà đi!”
“Nếu… tôi không trả thì sao?”
Dương Thanh cợt nhả.
“Dương Thanh, tập đoàn Nhạn Thanh đã không còn phát triển mạnh như lúc còn trong tay gia tộc Vũ Văn nữa.
Anh là một kẻ vô dụng bị gia tộc đuổi đi, cũng chỉ dám cáo mượn oai hùm ở Giang Hải thôi”.
Dương Uy không hề sợ hãi: “Nếu anh không trả lại cổ phần công ty thì nhà họ Dương tôi sẽ dạy anh nên làm người thế nào”.
“Anh nhầm một việc, tôi chưa từng nói sẽ hợp tác với nhà họ Dương, mà bảo nhà họ Dương phải thần phục tôi”.
Dương Thanh chợt nhếch môi cười: “Nhưng bây giờ xem ra, nhà họ Dương đã lựa chọn phản bội?”
“Nói nhảm!”
Dương Uy tức giận nói: “Nhà họ Dương đồng ý thần phục anh bao giờ? Tất cả sản nghiệp nhà họ Quan sẽ lần lượt trở thành của nhà họ Dương.
Anh có tư cách gì bảo nhà họ Dương thần phục chứ?”
“Nhà họ Dương gióng trống khua chiêng muốn chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Quan, nhà họ Quan biết không?”, Dương Thanh mỉm cười nói.
“Nhà họ Quan đã bị phá hủy, nói không chừng Quan Chính Sơn đã xuống lỗ rồi ấy nhỉ? Ông ta có thể gây khó dễ được cho tôi sao?”
Dương Uy cười lạnh: “Nói ra thì tất cả những chuyện này đều nhờ có anh, bằng không nhà họ Dương chúng tôi cũng không thể dễ bước vào nhà họ Quan như vậy”.
“Lớn lối quá nhỉ? Quan Chính Sơn tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà cậu lại nguyền rủa cho tôi xuống lỗ à?”
Dương Uy vừa nói dứt lời, bất thình lình có một bóng người đi đến.
Thấy Quan Chính Sơn, mặt Dương Uy biến sắc, không thể tin nổi: “Sao… sao ông vẫn còn sống?”
Quan Chính Sơn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó đi tới trước mặt Dương Thanh hơi cúi đầu: “Cậu Dương, tôi đã kiểm kê xong tất cả sản nghiệp của nhà họ Quan.
Đây là tài liệu chi tiết, còn có hợp đồng nữa.
Chỉ cần cậu Dương ký tên, tất cả mọi thứ của nhà họ Quan đều sẽ thuộc về cá nhân cậu Dương”.
.