Hai trăm vạn năm qua, hắn một mực chờ thọ nguyên của Quang Vũ Thần Đế hao hết, đợi chờ ngày mình nổi danh.
Ở trăm năm trước, hắn rốt cục cảm giác được trong tối tăm, khí tức của Quang Vũ Thần Đế dần dần suy sụp, lực ảnh hưởng đối với chư thiên vạn giới dần dần suy yếu, vì vậy hắn biết, cơ hội của mình rốt cuộc đã tới.
Hắn muốn Nhất Phi Trùng Thiên, muốn hãnh diện, muốn tung hoành vạn giới, muốn trở thành đương kim Yêu Đế!
Không nghĩ tới Giang Nam vừa thấy mặt, liền muốn mình trở thành chim của hắn, tọa kỵ của hắn, loại làm nhục này, hắn há có thể nhẫn?
Giang Nam thương hại nhìn hắn, thở dài nói:
– Yêu Thần, ngươi sợ.
– Ta sợ?
Yêu Thần Kim Đế ngạc nhiên, cười ha ha, thanh âm chấn động hư không, vô số Thần Thú Yêu Thần gầm thét chạy chồm, đem Giang Nam bao phủ, lạnh lùng nói:
– Ta sợ cái gì rồi? Quang Vũ đã chết, còn có cái gì có thể làm cho ta sợ hãi?
– Ngươi sợ Quang Vũ.
Thân thể Giang Nam lay động, sau ót hiện lên tám đạo Thần Luân, Đạo Đài, Thần Phủ trôi lơ lửng ở trong Thần Luân, tứ trọng Thiên Cung rung chuyển, cực kỳ tráng quan.
Quanh thân hắn hiện lên mấy vạn dặm Động Thiên, vô số Thần Ma hư ảnh di động hiện ra trong Động Thiên, tùy ý những Thần Thú Yêu Thần kia tấn công, Động Thiên của hắn ùng ùng tan biến, ngay sau đó lần nữa không gian diễn sinh, tuần hoàn đáp lại, để cho những Thần Thú Yêu Thần kia thủy chung không cách nào công phá Động Thiên phòng ngự của hắn, lẳng lặng nói:
– Ngươi sợ hắn, liền co đầu rút cổ hai trăm vạn năm không dám xuất thế, chỉ có thể giống như con rùa đen núp ở trong vỏ trứng, nơm nớp lo sợ, không phải là phải chờ tới Quang Vũ thọ nguyên hao hết, ngươi mới dám xuất thế sao. Ngươi còn dám nói ngươi không sợ?
Yêu Thần Kim Đế thấy những Thần Thú Yêu Thần kia không cách nào phá vỡ Động Thiên phòng ngự của Giang Nam, con ngươi co rút nhanh, hiển nhiên khiếp sợ phòng ngự của Giang Nam.
Bất quá, chút thủ đoạn này của Giang Nam còn không có đặt ở trong lòng của hắn, ngửa mặt lên trời cười to nói:
– Chính xác, ta là sợ Quang Vũ! Ngươi vĩnh viễn không biết Quang Vũ rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng! Cũng không phải là ta không bằng hắn, mà là hắn thành Đế trước, có hắn ở đó, không người nào có thể Chứng Đế, ta sợ hắn thì như thế nào? Này cũng không thể nói rằng ta không bằng hắn!
– Ta đã gặp Quang Vũ, ngươi không bằng hắn, càng không bằng ta.
Giang Nam mặt mỉm cười:
– Ngươi nếu có gan, Quang Vũ Chứng Đế trước, đắc đạo trước, đối với một người không sợ lại bị cho là cái gì? Ngươi nếu không sợ hãi, sẽ gặp một đời Chứng Đạo, Chứng Đế, giết ra Cửu Trọng Thiên, giết lên Kim Loan điện, đánh giết Quang Vũ, mình ngồi lên đế vị! Nhưng mà ngươi sợ, trong nội tâm ngươi đã cho là mình hoàn toàn không bằng Quang Vũ, vì vậy núp ở trong vỏ trứng hai trăm vạn năm, đau khổ nhịn đến Quang Vũ Đế thọ nguyên hao hết mới dám xuất thế. Ngươi loại tâm thái này, cuộc đời này vĩnh viễn không cách nào Chứng Đạo thành Đế, bởi vì ngươi là người yếu, người yếu trên tâm cảnh!
Trong mắt của hắn thương hại càng đậm, lạnh lùng nói:
– Ngươi co đầu rút cổ hai trăm vạn năm, cho là Quang Vũ đã chết, lúc này mới xuất thế, lại không biết Quang Vũ Thần Đế đã chuyển thế, so sánh với kiếp trước càng thêm kinh khủng, thực lực càng thêm cường đại, ngươi có phải muốn trở về trong trứng, tiếp tục co đầu rút cổ trăm vạn năm hay không?
Giang Nam chắp hai tay sau lưng, quay chung quanh một cây Thần trụ tia sáng vạn đạo, vô số Thần Thú Yêu Thần chạy chồm gầm thét vây công hắn, mà hắn như cũ vạn phần kiêu ngạo, tự phụ vạn phần.