Trong hơn một tiếng hồng đồ, lời mời mà Giang Nghĩa nhận được cực kỳ nhiều.
Giang Nghĩa từ chối một đống.
Cứ như vậy, anh vẫn đồng ý gần 20 nhà, những nhà này về cơ bản đều là Đinh Nhị Tiến kiên trì đồng ý.
Cuối cùng tính sơ lại, mỗi tháng Giang Nghĩa cho dù không làm gì cả, mỗi tháng có thể nhận được hơn 150 tỷ tiền lương, một năm là 1800 tỷ.
1800 tỷ, sắp bằng doanh thu của cả gia tộc của nhà họ Cao rồi.
Cho dù tương lai Cao Vũ Tường kế thừa vị trí gia chủ, cũng tuyệt đối không lấy được nhiều tiền như Giang Nghĩa.
Lần này, Cao Vũ Tường triệt để không còn gì để nói rồi.
Nói người khác là đồ nghèo hèn, nháo nửa ngày, bản thân mới là ‘tên nghèo’.
Đợi sau khi người của những công ty trang sức đó rời đi hết, Cao Vũ Tường ngây ngốc đứng tại chỗ, đi cũng không được ở lại cũng không được, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Giang Nghĩa ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, khẽ mỉm cười nói: “Anh không phải là muốn gặp Đinh Phong Thành sao? Anh đợi chút, tôi bây giờ gọi điện cho anh ta, bảo anh ta tới ăn bữa cơm, hai người nói chuyện?”
“Ờm, được.”
Cao Vũ Tường ngay cả lời nói cũng không nói được lưu loát nữa.
Khi một người đột nhiên phát hiện phế vật mình nhận định đột nhiên trở nên siêu mạnh, mạnh tới mức vượt ngoài dự tính của mình, phòng tuyến tâm lý khó mà chịu được.
Cao Vũ Tường bị sự ‘giàu có’ mà anh ta tự nhận thấy đánh sập rồi.
Anh ta đâu thể ngờ rằng, Giang Nghĩa vậy mà có lúc lợi hại như vậy? Anh ta luôn cho rằng Giang Nghĩa là một phế vật, kết quả…
Haizz, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.