Bùm!
Nó hóa thành một làn khói trắng, biến mất khỏi thế giới này.
– — Triệu hoán vật mất đi ý thức sẽ trở lại nơi mà nó thuộc về.
Đồ án triệu hoán vẫn chuyển động như cũ.
Các đồng tiền vẫn nằm trên đó.
Ma quỷ kế tiếp xuất hiện.
Đây là một tên cả người đều là mụn mủ, đầu như rùa…
Cốp!
Cố Thanh Sơn dùng Địa kiếm gõ một cái trên đầu ma quỷ.
Ma quỷ còn chưa xuất hiện hoàn toàn đã bị gõ bất tỉnh.
“Không tệ, phản ứng thật nhanh.”
Lâm khen một tiếng.
Đồ án triệu hoán tiếp tục chuyển động…
Ma quỷ kế tiếp xuất hiện.
Cánh tay thon dài trắng nõn, tóc dài đen nhánh, cằm đầy, đôi mắt tà mị…
Thân hình hắn ta cao lớn khỏe đẹp, quần áo bơi lội hợp thời.
Cố Thanh Sơn giơ Địa kiếm lên, thoáng chần chờ.
Đây là một tên ma quỷ giống đực vô cùng xinh đẹp, mặc dù không có chỗ nào quá thô tục, nhưng cảm giác hơi huênh hoang.
Ma quỷ vươn tay ra cầm đồng tiền lên, ước lượng thử.
“Như vậy, không cần ta làm cái gì, đúng không?” Ma quỷ hỏi.
Giọng của hắn ta rất có từ tính, lại vừa dày vừa nặng, rất dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nói, ma quỷ đã thấy Lâm.
“Ô kìa?”
Hai mắt hắn ta sáng rực lên.
Ngay sau đó, hắn ta lại thấy được Sơn Nữ.
“Chậc chậc, đều là loại mà ta thích.”
Ma quỷ cười tà mị đi tới, sau đó hướng về phía Lâm và Sơn Nữ thi lễ một cái.
“Hai vị tỷ tỷ, cho hỏi cần phục vụ không?”
Ma quỷ bày ra một vẻ mặt tươi cười tràn đầy mị lực.
“Bao nhiêu tiền?” Lâm cười hỏi.
“Không mắc. Thấy tỷ tỷ mê người như vậy, nếu như các tỷ dùng tiền của khu Tranh Bá, ta có thể bớt. Chứ thật ra, giá của ta đắt lắm đó.” Ma quỷ nói.
“Ngươi có thể phục vụ gì?” Sơn Nữ tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn cũng không nhịn được nữa, ra một kiếm đánh tên ma quỷ bất tỉnh.
Trước khi hắn ta bất tỉnh, Cố Thanh Sơn không quên đoạt lại đồng tiền từ trong tay hắn ta.
Bùm!
Ma quỷ hóa thành một luồng khói trắng, biến mất khỏi thế giới này.
Sơn Nữ còn ngờ vực, kỳ quái nói: “Ơ kìa? Hình tượng này không tệ, vì sao công tử không cần? Với cả hắn ta làm cái gì thế?”
Cố Thanh Sơn không trả lời, chỉ liếc mắt một cái.
Lâm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sơn Nữ, lúc này mới chợt hiểu.
Ôi, con chim tơ kiếm linh này cũng chả khác chim tơ bình thường…
Lâm suy nghĩ một chút, khẳng định: “Ma quỷ này chuyên môn đấm lưng cho người khác.”
Cố Thanh Sơn nhíu chặt lông mày.
Lâm bổ sung thêm một câu: “Thu lệ phí rất đắt, hơn nữa bình thường còn trộm vật phẩm riêng tư của người khác.”
Sơn Nữ lập tức mất hết hứng thú, nói: “Ma quỷ không phải là thứ gì tốt lành cả.”
Cố Thanh Sơn lúc này mới thả lỏng.
“À, cái này… Sơn Nữ à, cô trở về nghỉ ngơi đi, không cần coi chừng Lâm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Sơn Nữ mỉm cười.
Nếu không phải công tử muốn nàng bảo vệ Lâm, thì thật ra nàng chỉ muốn bám lấy bên người công tử.
Sơn Nữ hóa thành Lục Giới Thần Sơn kiếm, bay vào trong thức hải của Cố Thanh Sơn.
Lâm và Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau.
“Tiếp tục đi. Vừa rồi chỉ là đùa một chút, thực ra lúc ta hỏi xong, chỉ cần tên ma quỷ kia dám nói tiếp một câu, ta lập tức một quyền giết hắn.” Lâm thản nhiên nói.
“Hay là để ta gọi hắn trở lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng ta quên mất ta còn đang bị thương.” Lâm nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Hắn ném tiền lên đồ án triệu hoán, bắt đầu triệu hoán một lần nữa.
Trải qua rất nhiều lần triệu hoán, Cố Thanh Sơn rốt cuộc đã chọn được một tên ma quỷ.
Đây là một con quỷ loại Hoảng sợ, màu đỏ, cơ thể thật dài, còn mọc một sừng, khuôn mặt khá giống Nhân tộc.
“Lần này thì sao?” Cố Thanh Sơn tự hỏi.
Lâm nhìn thoáng qua, nói: “Tùy ngươi.”
Cố Thanh Sơn đứng trước ma quỷ nọ, bứt m6ọt sợi tóc trên đầu đối phương, sau đó đánh bất tỉnh, trực tiếp làm cho ma quỷ trở về.
Đương nhiên, tiền thì vẫn phải cho.
Trước khi ma quỷ đi, Cố Thanh Sơn nhét một đồng tiền vào trong tay đối phương.
Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cho thêm một đồng.
Một làn khói trắng bốc lên.
Ma quỷ biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn sợi tóc, kích hoạt Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Hắn nhanh chóng biết thành ma quỷ một sừng màu đỏ, khoác lên người áo choàng màu đen tuyền, thoạt nhìn lại sinh ra vài phần thần bí.
Lâm đánh giá hắn, nói: “Nó nhìn không được đẹp mắt, nhưng lúc ngươi biến thành thì trông cũng được đấy chứ.”
“Thôi cứ như vậy đi, để yên vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cưỡi tàu bay, phá tầng mây, bay đến bờ biển phồn hoa đèn đuốc sáng trưng bên dưới.