Phục Thanh nhàn nhạt một tiếng.
Miêu Nghị nghe vậy dừng bước xoay người, lại chạy trở về chỗ củ, ánh mắt sáng óng ánh hỏi:
– Tiền bối nguyện ý cho không?
Phục Thanh mặt không chút thay đổi nói:
– Hai tám, ngươi hai, chúng ta tám.
Miêu Nghị mặt tối sầm, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn vừa nghe đã biết lại bàn đến chuyện chia Tiên Nguyên đan rồi, trầm giọng nói:
– Chuyện nào cho ra chuyện đó, Tiên Nguyên đan là Tiên Nguyên đan, Vô Ưu quả là Vô Ưu quả, hợp tác thuộc về hợp tác, mua bán thuộc về mua bán.
Tiên Nguyên đan đối với hắn rất trọng yếu.
Phục Thanh từ từ đứng lên:
– Tiểu tử, ngươi không nên quá phận rồi, đến ta chỗ này ngươi nói chuyện nào cho ra chuyện đó, đến chỗ ngươi sao lại lấy ra uy hiếp chúng ta? Cái này cũng kêu một ngựa quy một ngựa? Lão phu hôm nay nói rõ ra rồi, uy hiếp người cũng là có lằn ranh, ngươi không có việc gì liền lấy chuyện này uy hiếp chúng ta, coi chúng ta là cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng chiêu thức ấy uy hiếp chúng ta cả đời? Lão phu lặp lại lần nữa, uy hiếp người cũng là có lằn ranh, Lục Thánh có thể giết chúng ta, cũng không có thể giống như ngươi khi chúng ta giống như con chó vậy. Chúng ta dám cùng bọn họ đánh một lần, thì dám cùng bọn họ đánh lần thứ hai!
– Vâng! Vãn bối hiểu rõ rồi.
Miêu Nghị gương mặt lạnh lùng, tiếp tục quay đầu liền bỏ đi.
Mắt thấy hắn đi tới cửa, Phục Thanh thần tình co giật một chút, lên tiếng nói:
– Ba bảy!
Miêu Nghị quay đầu lại nói:
– Bốn sáu, đây là lằn ranh của ta!
Phục Thanh vung tay lên:
– Ngươi có thể cút đi!
Miêu Nghị quay người bỏ đi ngay, đi gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng mà ra đại điện, mãi cho đến đi xuống nấc thang, thậm chí đến khi bay vọt lên không đều không thấy phía dưới giữ lại nữa. Miêu Nghị ngừng lại trên không trung, lắc mình trở xuống cửa đại điện, lại đi vào, bất đắc dĩ nói:
– Ba bảy thì ba bảy, xem như ngươi lợi hại!
Phục Thanh mặt tối sầm, nhìn bộ dáng này, đoán chừng vừa rồi chia hai tám tên này cũng phải đáp ứng, căng gương mặt ra nói:
– Chậm mất rồi, hai tám khai!
Miêu Nghị ngây người, ngay từ đầu nếu như kiên trì hai tám, hắn đích xác có thể sẽ đáp ứng, có thể nếu như bây giờ đáp ứng rồi, vậy sau này cũng đừng nghĩ nữa uy hiếp Tinh Túc Hải đám lão yêu quái này nữa, không uy hiếp được thì có nghĩa là cái mạng nhỏ của mình bị cầm trong tay đám lão yêu quái này. Vậy thì còn gì nữa, lập tức đột nhiên giận dữ nói:
– Miêu mỗ nguyên thoại hoàn trả, uy hiếp người cũng là có lằn ranh!
Quay đầu lại đi.
Phục Thanh cười lạnh nói:
– Ngươi cho dù thọt cho Lục Thánh biết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!
Miêu Nghị đưa lưng lại, tay tay lên, vừa đi vừa cười lạnh:
– Không nhọc ngươi quan tâm, lão tử đem toa thuốc Tiên Nguyên đan công khai khắp thiên hạ, loại tiểu nhân vật như ta này khẳng định sẽ không chết, các ngươi những kẻ đầu to lại muốn không làm chó đều không thể được, không làm nhất định phải chết!