“Cố Thanh Sơn.”
“Ừ.”
“Cái kia…”
“Cái gì?”
“Trên người ngươi có tiền không? Loại tiền dùng để ở trọ, ăn uống và mua đồ linh tinh ấy.”
“À, chuyện này à, cô chờ một chút.”
Cố Thanh Sơn chợt bừng tỉnh.
Hắn thò tay tìm kiếm trong túi Trữ Vật, lấy ra một cái túi nhỏ màu đen.
May thật!
Ban đầu lúc ở thế giới Lưu Sa, hắn giết chết một nhân viên cấp cao của Tử Vong thần điện, chiếm được một số tiền lớn.
Số tiền này ban đầu vốn định chia cho một nhà bọ cạp ma, sau đó đôi bên chia thành hai nhóm, thế nên vẫn còn lại nguyên vẹn.
Mà lượng tiền cũng rất khả quan!
Cố Thanh Sơn lấy ra một đồng tiền từ cái túi nhỏ màu đen.
Đây là một đồng tiền màu xanh đậm, mặt chính điêu khắc một loại quái vật bạch tuộc, mặt sau là chữ số 109.
Đồng xu thứ 109 — đồng tiền đáng giá nhất trong cái túi nhỏ, có một vài năng lực đặc thù.
“Tiền mô phỏng của Thần tộc, thực ra ta không quan tâm đến những thứ hàng giả này.” Lâm nhìn đồng tiền kia, nói.
“Đương nhiên không cường đại bằng đồng tiền của Nhân tộc Cực cổ, nhưng có tác dụng là được rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thầm nói trong lòng: “Đồ uống ướp lạnh.”
Bịch!
Một tiếng vang nhỏ.
Trong lúc Cố Thanh Sơn còn đang nghĩ thầm, con bạch tuộc trên mặt đồng tiền phun ra một cái rương gỗ.
Cố Thanh Sơn nhận cái rương gỗ, mở ra trước mặt hai cô gái, ra hiệu và nói: “Uống chút không?”
Trên thực tế, đây là một cái tủ lạnh, bên trong đầy nước ép trái cây ướp lạnh.
Sơn Nữ không chút do dự liền từ trạng thái kiếm linh hóa thành hình người, tiến lên chọn mọt lon nước trái cây ướp lạnh.
“Cảm ơn công tử.”
Cô nhấp một miếng, mỉm cười nói.
Lâm nhìn một hồi, tiện tay lấy một hộp sữa tươi, xé ra và uống nó.
Cố Thanh Sơn rút ra một chai rượu mạnh, mở nút chai, uống một ngụm lớn.
…
Ba người cứ như vậy nhìn lên quang ảnh luân chuyển không nghỉ trên bầu trời, yên lặng dùng đồ uống.
Ừm…
Có thể nghỉ ngơi một chút, cảm giác thật tốt…
Tròng mắt Cố Thanh Sơn vòng vo chuyển động, nhìn Lâm, thận trọng nói: “Chuyện này… có phải cô đã đem một người tên là Tiểu Tịch, là Sứ Giả Đoạn Tội…”
“Hiện tại chúa của khu Tranh Bá chính là Ma Long Vực Sâu, hết thảy những gì ta giấu ở đó đều bị nó chiếm được.” Lâm nói rất tự nhiên.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Lâm tiếp tục: “Chớ suy nghĩ nhiều như vậy, chờ nhẫn thề nguyện trở lại trong tay ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm Ma Long báo thù. Lúc đó ta sẽ đoạt lại tiểu nha đầu kia, trả lại cho ngươi.”
“Đa tạ.”
“Chỉ cần ngươi nhớ tương lai phải đưa ta đến cánh cửa thế giới là được.”
“Không dám quên.”
“Ừ, vậy là được rồi.” Lâm sảng khoái nói.
Nàng ngẩng đầu ngắm bầu trời, nhìn một hồi, chỉ vào một thế giới nói: “Chúng ta đến chỗ đó.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Nới mà Lâm chỉ là một thế giới vô cùng náo nhiệt.
Tuy trình độ văn minh của thế giới này không cao, nhưng chính mắt Cố Thanh Sơn thấy được một đám cường giả ăn đêm ở sạp hàng trên quảng trường.
Thực lực của bọn họ ước chừng cũng tàm tạm.
Nền văn minh trong chín trăm triệu tầng thế giới nhiều không đếm xể, có vô số sức mạnh và sinh mệnh kỳ quái. Mặc dù trong mỗi bộ phận chức nghiệp cũng chia thành rất nhiều cấp độ giống như người tu hành. Nhưng nói chung, muốn dùng những cấp độ ấy để phân loại vô số loại tồn tại thì rất khó khăn.
Có đôi khi, trình độ văn minh thực sự không quá quan trọng, điều quan trọng nhất là thế giới này có cao thủ tọa trấn.
Có cao thủ, thế giới và văn minh đều sẽ được bảo hộ, thế giới sẽ phồn hoa náo nhiệt.
“Chúng ta đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn phóng tàu bay ra, mang theo Lâm và Sơn Nữ bay đến thế giới kia.
…..
Thế giới Ven Biển.
Trong không trung, một con tàu bay vừa mới tiến vào thế giới này, như con thoi nhanh chóng xuyên qua bầu trời.
Trải qua thời gian dài phi hành, rốt cuộc bọn họ đã đến được đây.
Sơn Nữ quan sát bóng đêm mờ mờ phía dưới ngọn đèn dầu, nét mặt tỏ ra vẻ thích thú mới lạ.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn vuốt vuốt lọn tóc bị gió đêm thổi loạn, hỏi.
“Công tử, nếu Lạc Băng Ly tỉnh lại, có lẽ sẽ rất thích thế giới như vậy!”
“Đúng vậy, nàng chưa từng nhìn thấy thế giới như vậy.”
Cố Thanh Sơn cười rộ lên: “Chúng ta không cần phải vội vàng rời đi, ở lại nơi này nghỉ ngơi một thời gian, nàng ấy sẽ có cơ hội nhìn thấy thế giới này.”
Sơn Nữ mừng rỡ gật đầu.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng cắt ngón tay, ngồi xổm xuống vẽ một đồ án trên boong tàu.