Lưu Vũ nghe cô nói, hơi sửng sốt một lát, trong lòng thầm mắng ông cụ nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn đượm ý cười như trước: “Đúng vậy, vừa nãy chỉ tăng lên một chút đó thôi, nhưng chuyện giá cổ phiếu này ai cũng không nói chắc được, cái thứ này chính là lúc tăng lúc giảm, lúc nãy tăng một chút, nhưng bây giờ lại giảm rồi.”
“Đúng vậy, lại tụt rồi, hơn nữa còn tụt xuống thấp hơn, nếu cứ tụt giảm thế này, chú sợ là cũng chẳng bán được đến mấy tỷ đâu.” Tô Trung Dung vội phụ họa theo Lưu Vũ, trong lúc nói chuyện, ông ta còn bảo Tô Chí Long cho Tô Khiết xem một cổ phiếu đang tụt giá thảm hại: “Tô Khiết, cháu xem, cổ phiếu này sụt xuống ghê quá, nên nếu cháu định kiếm tiền thì nhất định phải bán đi nhanh chóng hết sức có thể, càng nhanh càng tốt.”
“Chị à, chị nghe lời ba tôi đi, ba tôi sẽ không lừa chị đâu.” Tô Nghiên Nghiên cũng không dằn lòng được, bắt đầu khuyên nhủ. Cả nhà này hiển nhiên đã thật sự xem Tô Khiết là con ngốc.
“Tô Khiết, đây là giấy ủy quyền, cháu ký tờ giấy này, những việc sau đó cứ để chú cháu toàn quyền thay cháu xử lý, dù việc gì cũng không cần cháu phải nhọc lòng, chú cháu đều sẽ xử lý đâu ra đấy cho cháu.” Tờ giấy ủy quyền mà Lưu Vũ vừa viết xong đã được đưa đến trước mặt Tô Khiết.
Bọn họ chuẩn bị cũng chu đáo thật, tất nhiên tờ giấy ủy quyền này mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần Tô Khiết ký tên, Tô Trung Dung sẽ có quyền xử lý tất cả mọi việc.
Tô Khiết liếc nhìn giấy ủy quyền, khóe môi nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười mỉm, có điều cô chẳng nói gì.
“Tô Khiết, cháu nhanh ký đi, nhân lúc hiện giờ còn có thể kiếm được mấy tỷ, nếu cháu còn chần chừ, e rằng mấy tỷ cũng chả có đâu.” Tô Trung Dung thấy cô không phản ứng nên hơi sốt ruột thúc giục cô.
“Thôi đi, hay là cháu không bán nữa, hiện giờ cháu cũng không thiếu mấy tỷ kia.” Tô Khiết đẩy giấy ủy quyền trong tay Lưu Vũ ra, phất tay ra vẻ chẳng có gì to tát.
“Tô Khiết, Tô Khiết à, chú cháu giúp cháu nghĩ cách, không chừng có thể bán được nhiều tiền hơn, không chừng có thể bán được mấy chục tỷ đó.” Lưu Vũ nghe Tô Khiết nói, tưởng Tô Khiết thật sự chê tiền ít, nên bà ta quyết định lại nhỏ thêm ít máu.
Bỏ ra mấy chục tỷ để có thể lấy được hơn mấy chục nghìn tỷ cũng được đấy.
Hơn nữa, chỉ cần lừa được Tô Khiết ký giấy ủy quyền, chuyện sau này còn không phải do bọn họ nói cái là xong sao.
“Ông đã nói rồi, cấm cháu bán, bảo cháu giữ lại.” Tô Khiết nhìn bộ dạng của họ, trong lòng không khỏi cười giễu, cái điệu bộ này của Lưu Vũ nhìn thật ghê tởm.