Anh ta cũng không xem mình là người ngoài, anh ta đứng dậy đưa tay về phía Đinh Thu Huyền, chuẩn bị kéo Đinh Thu Huyền rời đi.
Ở trong nhà của người ta, ở trước mặt chồng, ba mẹ người ta, làm ra loại chuyện này, đây là tiết tấu hoàn toàn không đặt nhà họ Đinh vào mắt!
Còn chưa đợi anh ta chạm vào tay của Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa khẽ phất tay, đánh mạnh vào mu bàn tay của Cao Vũ Tường.
Bốp một tiếng rất vang!
Lực đạo đó, xương tay suýt nữa thì gãy!
“Á ~ ~!”
Cao Vũ Tường kêu rú lên một tiếng, trừng mắt với Giang Nghĩa: “Mẹ kiếp mày tìm chết sao?”
Giang Nghĩa không thèm liếc nhìn anh ta, trực tiếp ngồi ở chính giữa ghế sô pha, kéo Đinh Thu Huyền ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Muốn nói chuyện dự án, nói ở nhà là được.”
Cao Vũ Tường sững người, anh ta cười lạnh nói: “Sao hả, một thằng ở rể ăn bám như anh, còn muốn nói chuyện dự án với tôi? Anh tính là cái thá gì chứ?”
Nói xong, anh ta nhìn sang Đinh Nhị Tiến: “Chú Đinh, gia giáo của chú hình như không ổn lắm? Chó nhà nuôi sao còn ngang nhiên đi vào nhà, ngồi ở trên sô pha?”
Ở trong mắt anh ta, Giang Nghĩa chính là một con chó mà nhà họ Đinh nuôi.
Cao Vũ Tường cảm thấy Đinh Nhị Tiến, Đinh Thu Huyền đều phải rất khinh thường căm hận Giang Nghĩa mới đúng, Giang Nghĩa nên là người hầu bê trà rót nước.
Nhưng kết quả khiến anh ta cảm thấy bất ngờ.
Đinh Nhị Tiến lạnh lùng trả lời: “Giang Nghĩa là chủ nhân của nhà chúng tôi, tất cả mọi chuyện đều nói với nó đi.”
Chủ nhân của gia đình?
Cao Vũ Tường đã cười, đặt mông ngồi xuống, đập vào tờ chi phiếu trên bàn.
“Nói ư? Có gì để nói với loại người chưa trải sự đời như anh chứ?”