Bàn tay Tả trưởng lão, từ trong tay áo nhô ra, tay làn da tinh tế tỉ mỉ, giống như tay hài nhi, mà ở giữa năm ngón tay lóe ra ánh sáng như ngọc lộng lẫy.
Bàn tay hắn duỗi ra, như là đang đón gió căng phồng lên, chớp mắt hóa thành một cự thủ ngàn trượng ép xuống, nghiền nát không gian, một chưởng đập vào phía trên sóng máu.
Ầm!
Cả hai ngạnh hám cùng một chỗ, lập tức bên trong đại điện, từng trụ cây giống như cột đá chống trời trong nháy mắt vỡ nát, mắt trần có thể thấy được gợn sóng ba động, tầng tầng khuếch tán ra, đem không gian chấn động không ngừng vặn vẹo, phá toái thần thông chi thuật.
Chỉ là tùy ý giao phong, lực phá hoại đã vượt qua xa toàn lực của một cường giả cửu phẩm viên mãn xuất chiêu.
Linh lực đáng sợ trùng kích quét sạch bên trong đại điện, thân thể Tả trưởng lão cũng hơi chấn động một chút, lui về phía sau nửa bước, khuôn mặt đầy là vẻ âm trầm.
Chỉ mới giao phong mà hắn đã có dấu hiệu rơi vào bước hạ phong.
Nếu là vào thời kỳ hắn toàn thịnh, tự nhiên cũng không sợ Mục Trần cùng đội quân Đồ Linh Vệ, nhưng trước mắt, bởi vì đạt được yêu cầu tiến vào thượng cổ Thiên Cung mà hắn đã bỏ ra cái giá cực lớn, lực lượng của hắn, không còn như thời kỳ toàn thịnh nữa.
Kể từ đó, thật muốn chống trả lại loại chiến ý kinh khủng kia hắn thật không dám chắc có thể chống lại.
Ầm! Ầm!
Mục Trần đang cảm thụ loại lực lượng chiến ý kinh khủng kia, vẫn chưa thỏa mãn, loại lực lượng này vốn dĩ đã làm cho hắn rất thèm nhỏ dãi và đang hướng tới, tay áo lúc này vung lên, huyết vân cùng vô số đạo chiến ý màu máu đỏ cô đọng trên trường thương.
Những chiến ý đó cô động phía trên trường thương, rậm rạp chằng chịt tối thiểu mấy chục vạn chiến văn, mỗi một đạo chiến ý phía trên trường thương đều ẩn chứa lực lượng, đủ để làm cho một vị cửu phẩm viên mãn phải bĩnh ra quần vì sợ hãi.
– Đi!
Mục Trần cong ngón búng ra, lập tức vô số đạo chiến ý phía trên trường thương như tên mưa gào thét ra, hướng tới Tả trưởng lão bao phủ xuống.
– Thiên địa chi tướng!
Huyết hồng quang ảnh xuyên thủng hư không, Tả trưởng lão lúc này cũng không dám thất lễ, chân hắn giẫm một cái, quát to linh lực trong thiên địa, vào lúc này tụ đến thật nhanh, trực tiếp cô đọng ở phía trước của hắn thành một ngọn núi to lớn.
Ngọn núi này, óng ánh trong suốt, hiện ra ngũ thải, đó là linh lực thuần túy nhất giữa thiên địa cô đọng biến thành, đây mới thật là thực thể hóa, tựa như là lăng không sáng tạo ra một tòa sơn phong linh lực.
Mà loại năng lực này, cũng chỉ có cấp bậc Địa Chí Tôn mới có thể làm được.
Đương đương đương!
Sơn phong Linh lực tựa như là bình chướng, ngăn cản phía trước Tả trưởng lão ngăn cản vô số đạo chiến ý mãnh liệt từ phía trên trường thương bắn tới.
Bất quá, chiến ý từ trường thương rơi rụng xuống thì lực sơn giống như như thực chất kia cũng, cũng thủng trăm ngàn lỗ, cuối cùng sụp đổ, hóa thành đầy trời điểm sáng linh lực.
– Tiểu bối cuồng vọng, tưởng rằng lão phu không thể trấn áp được ngươi hay sao?
Bị Mục Trần liên tiếp đẩy lùi Tả trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bàn tay như ngọc, đột nhiên lật một cái, cái còn lại, thì chỉ ra một điểm.
Theo bàn tay hắn lật úp, Mục Trần cảm giác vô biên ngọc Trụ từ trên trời giáng xuống, một cây trụ dài nhìn không thấy điểm cuối, trực tiếp nhắm hướng Mục Trần đang ngồi bên trong Đồ Linh Vệ thủ rơi án diệt xuống.
Thế công bực này, cường hoành đến không thể tưởng tượng nổi, nếu là không có Đồ Linh Vệ thủ hộ, lúc này, chỉ sợ hắn không có chỗ để trốn, chỉ có thể đón nhận và hóa thành tro tàn.
– Ha ha, nếu là ngươi ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ hôm nay ta đã thua dưới tay ngươi, nhưng với trạng thái như vậy ngươi vẫn muốn cùng ta đánh nhau?
Mục Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cộc ngọc Trụ đang rơi xuống, hắn biết được, vật này thật ra thì chính là một ngón Tả trưởng lão tay biến thành.
Hô.
Mục Trần hít một hơi thật sâu, nháy mắt sau đó, hai mắt của hắn đột nhiên đỏ bừng, một tiếng hét to như Lôi Minh, ầm vang vang vọng:
– Đồ Linh Vệ, giết!
Ầm!
Hai ngàn Đồ Linh Vệ, đột nhiên mở hai mắt ra, bọn chúng ngẩng đầu, nhìn qua ngọc Trụ vô biên, huyết quang chiến ý trong mắt giống như như thực chất phun ra, hóa thành hai ngàn đạo chiến ý như tấm lụa quét ngang hư không.
Ầm!
Huyết hồng chiến ý gào thét, ngọc Trụ vô biên lập tức sụp đổ.
Hắc ám trong thiên địa, cấp tốc tiêu tán, Mục Trần phát hiện hắn đã quay thân trở về đại điện, lúc trước tràng cảnh hắc ám, tựa như là ảo giác, khi hắn nhìn về phía Tả trưởng lão, có thể thấy được một ngón tay đang run rẩy nhè nhẹ, có một vòng vết máu đỏ thẫm xuất hiện.
Một chỉ túi che đậy thiên địa, che đậy giác quan, khiến cho người rơi vào ảo cảnh không có chỗ trốn, thủ đoạn như thế, thật không hổ là Địa Chí Tôn.
Ánh mắt Mục Trần lướt qua một vòng sâu đậm đầy hâm mộ, nếu như không phải chiến ý Đồ Linh Vệ quá mức cường hoành bá đạo, chỉ sợ hắn trốn không thoát và đã bị vây giết.
Ngắn ngủi vài khắc giao thủ, hắn cũng đã chân chính thể nghiệm được sức mạnh của Địa Chí Tôn, loại lực lượng kia, căn bản cũng không phải là cửu phẩm viên mãn đủ khả năng so sánh.
Bất quá, cũng không sai biệt lắm.
Mục Trần liếm môi một cái, hắn hướng về phía Tả trưởng lão khẽ cười nói:
– Mặc dù rất muốn thể nghiệm một chút uy năng của Địa Chí Tôn, bất quá thời gian ta rất quý giá, sẽ không chơi đùa với ngươi nữa.
Hắn cắn nát ngón tay, máu tươi đỏ thẫm từ đầu ngón tay chảy xuôi xuống, trực tiếp hóa thành một đạo phù văn cổ xưa bằng máu tươi.
– Đồ Linh chiến trận!
Máu tươi phù văn rơi xuống tiến vào trong tầng mây chiến ý huyết hồng, nhất thời vô số đạo huyết quang quét ra, những huyết quang đó, đúng là tạo thành từ một chiến trận đỏ như máu vô cùng lớn.
Tả trưởng lão nhìn thấy toà kia chiến trận huyết hồng đó thì tâm thần bất định khó coi.
Bởi vì từ trong toà chiến trận kia, hắn đã cảm nhận được khí tức tử vong.