Dương Khai nhướng mày: – Nếu như tiền bối yên tâm, không ngại giao số vật liệu thân thể yêu thú hệ băng cho vãn bối, qua mấy ngày nữa vãn bối sẽ đưa hai món bí bảo Hư cấp cho bọn họ phòng thân!
Tiền Thông đã nhận định sau lưng mình có một vị luyện khí sư Hư cấp, Dương Khai cũng không cần che giấu vòng vo. Hơn nữa vừa rồi hắn cố ý nói một câu thu gom rất nhiều nguyên liệu, rõ ràng là có ý muốn mời vị sư phụ hư ảo của mình giúp đỡ. Những ngày qua Tiền Thông giúp mình không thiếu, lại cung cấp danh ngạch và tình báo đi vào Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai không ngại báo đáp một chút.
Người kính một thước, ta kính lại một trượng.
Quả nhiên, thấy Dương Khai tâm tư linh hoạt như thế, Tiền Thông mừng rỡ không thôi, vội vàng gật đầu: – Yên tâm yên tâm, lão hủ yên tâm vô cùng. Ha ha ha ha! Vậy làm phiền hiền điệt.
Vừa rồi lão còn đang nghĩ, nếu như Dương Khai không nghe ra lời ám chỉ của ông ta thì phải làm sao đây. Vì tương lai của Ảnh Nguyệt Điện, lão chỉ có thể nương mặt già này nói thẳng ra, không ngờ mình chỉ nói vòng vo mấy câu, Dương Khai lại hiểu được.
Nói xong, Tiền Thông trực tiếp lấy ra chiếc nhẫn không gian, đưa cho Dương Khai.
Lão đã sớm chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chỉ chờ đến lúc này. Hơn nữa lão cố ý dẫn tới Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, một mặt là để bọn họ gặp Dương Khai, mặt khác là mượn cơ hội này nhờ Dương Khai giúp luyện chế bí bảo.
Đáng tiếc hai người này không có ánh mắt, uổng phí một phen khổ tâm của Tiền Thông.
Dương Khai nhận lấy, tùy ý liếc qua, liền phát hiện trong nhẫn có số lượng lớn nguyên liệu thân thể yêu thú tỏa ra khí tức lạnh băng, hơn nữa nhìn độ nồng nặc, tuyệt đối là yêu thú bậc chín, thậm chí có cả nội đan yêu thú.
Trên U Ám Tinh không thiếu nguyên vật liệu luyện đan luyện khí, chỉ thiếu luyện đan sư cùng luyện khí sư bậc cao.
Nhiều tài liệu như vậy, đủ luyện chế 4-5 món bí bảo.
– Hiền điệt à, chuyện này phải nhờ cậu, lão hủ hết sức cảm kích.
– Tiền bối đã giúp vãn bối rất nhiều, không cần khách khí, sau này nếu còn cần gì, cứ trực tiếp nói là được.
Tiền Thông gật đầu không ngừng, tuy rằng Dương Khai chỉ nói khách khí, nhưng nghe cũng thoải mái.
– Đúng rồi, tiền bối, lúc nào thì Lưu Viêm Sa Địa sẽ mở ra? Dương Khai thế mới hỏi tới chuyện chính.
Tiền Thông trầm ngâm: – Chuyện này thì nói không chắc được, có thể một hai tháng, có khi ba bốn tháng, phải xem lúc nào uy lực hơi nóng giảm xuống. Nhưng mà cậu yên tâm, xung quanh Lưu Viêm Sa Địa đều có cao thủ các thế lực lớn quan sát ngày đêm, một khi có thể đi vào, chúng ta sẽ nhận được tin ngay, đến lúc đó xuất phát cũng không muộn. Cậu thừa dịp này tĩnh dưỡng tinh thần, một khi nhận được tin, lão lập tức thông báo cho cậu.
Tiền Thông vừa nói vừa đưa la bàn truyền tin cho Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, thuận tay ném vào nhẫn không gian.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Vũ Y đi lên mở cửa phòng, liền thấy La Khánh cung kính đi vào, sắc mặt cẩn thận.
Tiền Thông cười nói: – Nhất định là Nhan Bùi lão thất phu sai La Khánh đưa thánh tinh tới.
Dương Khai phấn chấn tinh thần, hai nàng Vũ Y cùng Dương Viêm cũng mắt đẹp tỏa sáng.
Hội đấu giá đưa sang đây bốn món, mỗi một món đều có giá không thấp, mãi đến giờ mới kết toán xong. Dương Khai chờ ở đây, vừa là đợi Tiền Thông, mặt khác là chờ thu tiền.
Ngẫm lại đến cả trăm triệu thánh tinh, cho dù là Dương Khai cũng không nén được tâm tình kích động.
La Khánh đi tới, cung kính đặt một chiếc nhẫn không gian lên bàn, nói: – Nhan quản sự nói, vốn là 106 triệu 500 ngàn lẻ 45 thánh tinh, nhưng vì mức đấu giá quá lớn, cho nênn làm tròn số lẻ, tổng cộng 107 triệu thánh tinh. Dương huynh mời kiểm tra.
– 107 triệu… Dương Khai nhíu mày, con số này không đúng.
Tiền Thông ngẫm nghĩ, mỉm cười giải thích: – Hội đấu giá Tụ Bảo Lâu phải rút phí thủ tục của đồ vật đấu giá, bình thường sẽ thu 10% phí đấu giá, tức là 100 triệu thánh tinh, bọn họ sẽ rút 10 triệu.
– Quá ác! Vũ Y cùng Dương Viêm đồng loạt hô to, vậy là mất 10 triệu, các nàng đau lòng muốn chết.
Tiền Thông lại nói: – Tuy nhiên lần này Nhan Bùi hình như chỉ thu 5%, coi như lão ta còn chút lương tâm, có lẽ là cũng muốn sau này hợp tác nhiều hơn với cậu, cho nên mới bán ân tình này.
Dương Khai lắc đầu cười: – Sau này sẽ không có nhiều đồ tốt như vậy, Ngưng Hư đan đó còn là gia sư tình cờ lấy được lúc trước, chỉ có một viên này mà thôi. Nhưng mà tiền bối, tại sao bọn họ lại điên cuồng tranh giành Ngưng Hư đan có đan văn đến như thế?
Thấy Dương Khai tràn đầy khó hiểu, Tiền Thông cười to nói: – Vấn đề này, lúc trước Cổ Xương cùng Huyên Nhi cũng đã hỏi lão phu.
Lập tức giải thích rõ ràng nguyên nhân trong đó, Dương Khai thế mới hiểu thì ra những người đó không nổi điên, mà là quá chấp nhất theo đuổi Hư Vương Cảnh, cho nên không quan tâm bỏ ra thánh tinh.
Hiểu được điểm này, trong lòng Dương Khai vững chắc.
Ngưng Hư đan có đan văn, thủ đoạn luyện đan của hắn hiện tại có thể tùy lúc luyện chế, nhưng hiện tại nguyên liệu đang luyện chế Ngưng Hư đan lại thiếu một vị thuốc chính.
Trong không gian Hắc Thư của hắn, vô số thiên tài địa bảo, hơn một ngàn cây dược liệu Hư cấp, dược liệu cấp Hư Vương cũng phải hai ba trăm, nhưng chỉ riêng hai cây Thúy La Thảo nhất định cần dùng luyện chế Ngưng Hư đan đã bị xài hết. Cho nên hiện tại trước khi có được Thúy La Thảo, Dương Khai không luyện chế ra được Ngưng Hư đan, tự nhiên sẽ không có cơ hội hợp tác với Tụ Bảo Lâu nữa.
Huống chi, hiện tại gia sản hơn trăm triệu, không cần phải đi bán gì nữa, hơn 100 triệu thánh tinh, cho dù là Ảnh Nguyệt Điện cũng không lấy ra được.