– Miêu gia, là đại nhân nhà tôi tu luyện cần, đại nhân lúc tu luyện xảy ra chút vấn đề, cần gấp Vô Ưu quả giải vây, nếu như càng kéo dài nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tánh mạng khó bảo toàn. Tì nữ chỉ có thể nói cho Miêu gia những điều như thế, Miêu gia, van cầu ngài rồi, đại nhân nhà tôi kéo dài không được quá lâu đâu.
Cần cho tu luyện? Miêu Nghị nghe vậy chấn động, theo hắn biết Vô Ưu quả trong tu luyện chỉ có thể sử dụng vào một con đường, đó chính là khi đột phá đại cảnh giới, ngay cả Hồng Tụ cũng đều tu đến tử liên cảnh giới… Miêu Nghị có chút kinh nghi bất định hỏi:
– Chẳng lẽ Yến Đại ca đang đột phá kim liên cảnh giới?
Hắn có chút hoài nghi điều này sao có thể.
Hồng Tụ khóc sướt mướt rúc đầu vào chân hắn im lặng, coi như là thầm mặc nhận rồi.
Miêu Nghị á khẩu không nói được lời nào. Hắn không cách nào tưởng tượng Yến Bắc Hồng kẻ điên tu luyện đó tu công pháp gì. Hắn biết Yến Bắc Hồng tu luyện tiến độ nhanh, nhưng là loại nhanh này không khỏi quá dọa người rồi. Chẳng lẽ Yến Bắc Hồng cũng thu được Tiên Nguyên đan các loại tương tự như vậy?
Nhưng mà cũng không đúng a! Hắn nhớ lại lúc trước khi Yến Bắc Hồng đột phá cảnh giới Hồng Liên, dường như cũng sử dụng một lượng lớn Vô Ưu quả, lúc đó nghe Văn Phương mơ hồ tiết lộ qua, lần này lại…
Miêu Nghị nghĩ không thông là cái tình huống gì, bản thân hắn lúc trước đột phá đến cảnh giới Hồng Liên cũng chuẩn bị Vô Ưu quả, nhưng mà căn bản không dùng tới, không dùng một trái nào. Vô Ưu quả không dùng, tự bản thân mình cũng không xảy ra chút việc gì, chẳng hề xuất hiện trạng huống như mọi người khi đột phá cảnh giới Hồng Liên nhất định phải sử dụng Vô Ưu quả mới giải quyết được. Ngược lại thì Thiên Nhi, Tuyết Nhi khi đột phá đến cảnh giới Hồng Liên, đã sử dụng chút ít Vô Ưu quả, nhưng mà hai người cũng chỉ dùng có hai ba trái, cũng không khoa trương giống như Yến Bắc Hồng như thế a!
Nếu là bí mật về tu hành công pháp không muốn để cho mình biết, Miêu Nghị im lặng, cũng không hỏi nhiều cái gì nữa, cau mày hỏi:
– Ngươi muốn bao nhiêu Vô Ưu quả?
Hồng Tụ ngẩng đầu lên nói:
– Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt!
Bộ tưởng là cơm để ăn sao? Miêu Nghị giật giật khóe miệng, quay đầu nói với Thiên Nhi, Tuyết Nhi:
– Các ngươi lập tức liên hệ Văn Phương, Vô Ưu quả có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
– Không cần tìm nữa, vô dụng thôi.
Hồng Tụ buồn rầu lắc đầu:
– Văn chưởng quỹ chúng tôi đã tìm nhiều lần rồi, nàng cũng thật sự là xoay xở không ra nữa, luôn nhất mực giúp chúng tôi.
Tìm Văn Phương cũng vô dụng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn về phía Miêu Nghị, không biết đại nhân còn có thể nghĩ ra biện pháp gì khác.
Miêu Nghị hơi làm trầm ngâm, nhìn Hồng Tụ ôm chân của mình không thả:
– Ngươi trước hết đứng lên hãy nói!
Hồng Tụ nới lỏng tay, đứng lên.
Miêu Nghị nhìn nàng dập đầu đến mức gương mặt máu me nhầy nhụa, cũng không biết nên nói sao cho phải, vừa tức giận sự vô lễ của nàng, lại thở dài vì lòng trung của nàng, phất phất tay nói:
– Các ngươi giúp nàng ta lau chút đi, ta đi ra ngoài một chuyến.
Hồng Tụ thoáng một cái gấp rồi, ngăn hắn lại:
– Miêu gia, đại nhân sát lục quá nặng, ngày thường lại không câu nệ tiểu tiết, đắc tội quá nhiều người rồi, người không có bằng hữu gì có thể tin, ngài nếu như không giúp nữa, đại nhân nhà tôi thật không còn đường sống rồi.
Miêu Nghị khuôn mặt bất đắc dĩ nói:
– Ngươi không nên gấp, ta không có nói không thèm quản, ta đi ra ngoài một chuyến chính là tìm Vô Ưu quả cho Yến Đại ca. Ngươi an tâm chờ, nếu không vội vàng cũng vô dụng, ngươi muốn ta lập tức lấy ra một đám Vô Ưu quả, ta cũng không lấy ra được.
Hồng Tụ vội nói:
– Miêu gia, ta đi với ngài.
Miêu Nghị liếc mắt nói:
– Không phải địa phương nào đều có thể dẫn ngươi đi, ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, ta tìm được rồi thoáng một cái trở về ngay.
Hồng Tụ vội hỏi:
– Miêu gia có thể tìm được bao nhiêu?
Miêu Nghị hơi trầm mặc một chút:
– Có thể tìm được bao nhiêu ta cũng không có thể xác định, tóm lại ta nhất định có thể lấy được một số.
Hồng Tụ lại quỳ sụp xuống nữa, nức nở nói:
– Miêu gia, ngài phải mau chóng a, Vô Ưu quả càng nhiều càng tốt, đại nhân chống chịu không nổi rồi.
– Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng!
Miêu Nghị cau mày phất tay áo mà đi.
Ra đại môn của hậu điện, cấp tốc bay vọt lên không mà đi.