Dù sao, vừa phá được cái bẫy của Viên Triệu Hào vừa giúp công ty kiếm được một khoản lớn, thể hiện năng lực của mình, là con người đều sẽ vui vẻ.
Về đến nhà, đỗ xe xong.
Đinh Thu Huyền vừa đi về phía cửa nhà, vừa đang suy nghĩ có nên nói với vợ Đinh Thu Huyền chuyện liên quan tới ‘công việc mới’ của mình hay không.
Nếu nói với Đinh Thu Huyền bây giờ anh là giám đốc thu mua của Star Jewelry, đoán chắc cô cũng sẽ yên tâm rất nhiều nhỉ?
Đang suy nghĩ, anh đã đi tới cửa nhà, kết quả lại nhìn thấy trên sô pha trong nhà có một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi ngồi đó, tóc vuốt ngược, mặc vest chỉnh tề.
Đinh Thu Huyền ngồi ở trên sô pha bên tay trái của anh ta.
Người đàn ông tóc vuốt ngược cười xấu xa dùng răng ngoạm một miếng táo, đưa về phía Đinh Thu Huyền: “A ~ ~ Há miệng.”
Đinh Thu Huyền rất phản cảm mà tránh ra một bên, nhìn ra được sự căm ghét của cô đối với người đàn ông trước mắt, nhưng lại không trực tiếp nói ra.
Giang Nghĩa cất bước đi tới.
Tiếng bước chân đã thu hút sự chú ý của mấy người bên trong, Đinh Thu Huyền vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì thở phào, giống như nhìn thấy cứu tinh, cô đứng dậy đi tới.
“Chồng, anh về rồi.”
Gọi rất ngọt ngào.
Đặc biệt là một tiếng ‘chồng’ này càng cố tình nhấn mạnh, cố ý để người đàn ông trên sô pha nghe rõ ràng.
Rất rõ ràng, một tiếng này đã chọc giận người đàn ông đó.
Anh ta đánh giá Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Yo, Thu Huyền, đây là ông chồng ở rể trong truyền thuyết đó của cô sao? Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay để tôi gặp được rồi.”
Lời này nói kiểu rất thiếu đòn.