Ý niệm Mục Trần, vào lúc này nhanh chóng trở về.
Phốc phốc!
Bên trong cự điện, Mục Trần đóng chặt hai mắt, đột nhiên mở ra, sau đó, hắn trực tiếp là phun ra một ngụm máu tươi, trên trán, gân xanh đều nổi lên, khiến cho khuôn mặt hắn có vẻ hơi dữ tợn.
Trước loại đau nhức kịch liệt, theo ý niệm trở về, hạ đến nhục thể của hắn.
Hô!
Mục Trần dồn dập thở, sau một hồi khá lâu, nắm chắc quả đấm chút xíu buông lỏng, tay hắn run run vuốt ve cái trán, không nhịn được cười khổ một tiếng.
Trước đó mỗi lần bị chiến ý hủy diệt và cọ rửa, thật sự là làm cho hắn có chút sợ hãi, bất quá nhờ vậy mà hắn hiểu rõ ràng chiến ý Đồ Linh Vệ hung hãn cùng bá đạo cỡ nào.
Đây chính là cấp bậc Địa Chí Tôn tồn tại a, cứ như vậy bị bọn hắn trấn áp chém giết trọn vẹn 8 vị! (má công nhận đọc chap ĐCT về sau mọi người có thấy tác giả cứ lập đi lập lại 1 nội dung ít nhất là 3 lần không)
Bực này chiến ý, nếu như đặt ở Thiên La đại lục hôm nay, sợ là bất luận đỉnh tiêm thế lực nào cũng phải câm như hến.
Nhưng làm cho Mục Trần có chút vui chính là, loại chiến ý cọ rửa khó có thể chịu đựng kia, cuối cùng hắn cũng đã vượt qua, mà bây giờ, hắn mơ hồ cảm giác được, hắn cùng với Đồ Linh Vệ, đã có một chút xíu liên hệ.
Hơn nữa, Mục Trần vuốt ve cái trán bàn tay đột nhiên dừng một chút, trong đôi mắt, cũng có vẻ không thể tin được hiện ra.
Bởi vì vào lúc này, hắn thình lình phát hiện, ý niệm của hắn, đúng là giống như thủy triều, cấp tốc tăng cường.
Hai mắt Mục Trần, lần thứ hai trở nên óng ánh trong suốt, chi quang kỳ dị phát ra, ý niệm càn quét, trực tiếp ở giữa không trung hóa thành tầng tầng lớp lớp chiến văn, số lượng trực tiếp đột phá đến 75 vạn!
75 vạn đạo chiến văn?!
Miệng Mục Trần không nhịn không được nới rộng ra một chút, ngắn ngủi hơn mười phút, hắn ngưng luyện ra được 75 vạn chiến văn, vì sao tăng lên tới loại tình trạng này?
– Là bởi vì chiến ý Đồ Linh Vệ cọ rửa?!
Mục Trần rất nhanh liền biết, trước đó hắn thừa nhận loại chiến ý cọ rửa, mặc dù mang đến cho hắn kịch liệt đau nhức, nhưng cuối cùng cũng cho hắn một cái kết hoàn hảo khó có thể tưởng tượng.
Tăng trưởng 15 vạn đạo chiến văn!
Nếu để cho Mục Trần tu luyện, chỉ sợ tối thiểu cần gần nửa năm, đây còn là bởi vì hắn thiên phú siêu trác cùng cơ duyên, mà bây giờ, lại ở nơi này hơn mười khắc hoàn thành.
Trong lòng Mục Trần, vui sướng không nhịn được dâng lên, sau đó hắn nhếch miệng khẽ cười, bằng vào hắn lúc này ý niệm chi lực, lại thêm binh phù hiệp trợ, như vậy một chi Đồ Linh Vệ, liền chân chính có thể từ trong tay của hắn phát huy sức mạnh trở lại.
Mà khi hắn vừa nghĩ tới, chi Đồ Linh Vệ này sẽ để cho hắn chưởng khống, trong lòng của hắn liền không nhịn được bành trướng kích động, nương tựa theo một chi quân đội này, cho dù dưới mắt hắn còn chưa bước vào Địa Chí Tôn, nhưng xem như đụng phải chân chính hạ vị Địa Chí Tôn, hắn cũng có lực lượng chống lại.
Chống lại Địa Chí Tôn a!
Mục Trần mím miệng thật chặt, giờ khắc này, xem như hắn cũng nhịn không nhịn được háo hức cảm thán một tiếng, Địa Chí Tôn trong mắt hắn là cấp bực nào cao cao không thể chạm tới.
Hắn đang một mực mà cố gắng.
Mà dưới mắt, hắn rốt cục cũng có lực lượng để chống lại cấp bậc này.
Tuy nói cần phải mượn sức mạnh của Đồ Linh Vệ, nhưng thân là chiến trận sư, ai cũng hiểu, bọn họ cùng quân đội, vốn là nhất thể, chỉ có cả hai kết hợp, bọn hắn mới có thể phát huy lực lượng chân chính ra, thiếu một thứ cũng không được.
Mục Trần từ phía trên thang đá vươn người đứng dậy, sau đó hắn nhìn qua chi quân đội trước mắt, khí thế thôn thiên, hắn giơ binh phù lên, phía trên binh phù quang mang chớp nhấp nháy, như muốn đem Đồ Linh Vệ mang đi.
Bên trong binh phù, tự có một mảnh tiểu không gian, có thể đem Đồ Linh Vệ đưa vào trong đó, chỉ bất quá, yêu cầu nhất định là tất cả phải là thi binh, không có sinh cơ.
Binh phù quang mang quấn quanh trên người Đồ Linh Vệ, nhưng đột nhiên Mục Trần lại là cảm thấy một cỗ kháng cự nhỏ.
– Hử?
Mục Trần khẽ giật mình, loại kháng cự kia, hẳn là một loại chấp niệm nào đó lưu lại, những Đồ Linh Vệ này, tựa hồ cũng không nguyện ý rời đi, bọn chúng đến chết, đều muốn thủ hộ ở đây.
Loại biến hóa này, làm cho Mục Trần có chút ngoài ý muốn, chợt cau mày, nếu như không cách nào mang Đồ Linh Vệ đi, vậy chuyến này hắn đem tay không mà về sao.
Hắn hiển nhiên hắn không cho phép loại tình huống này phát sinh.
– Chấp niệm à…
Mục Trần tự lẩm bẩm, hắn trầm mặc một lát, đột nhiên quay người, nhìn về phía thân ảnh Nhị điện chủ, sau đó hắn đi đến trước người, khom lưng, cung kính làm một cái vãn bối chi lễ.
– Tiền bối, hào quang Đồ Linh Vệ, không thể để cho bụi bặm nơi này bao bọc, vãn bối nguyện suất lĩnh đội quân này, đợi ngày sau cùng ngoại vực Tà Tộc, quyết chiến sinh tử, cho nên… Mong tiền bối thành toàn!
Thanh âm Mục Trần, quanh quẩn bên trong cự điện, sau đó trầm mặc thật lâu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Nhị điện chủ, hắn tựa hồ là nhìn thấy cái cằm giống như pho tượng vậy, mặc dù đã khô cứng nhưng vẫn lay động gõ vào nhau nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống.
Đó tựa hồ là một loại ảo giác, nhưng cũng không hoàn toàn là ảo giác, từ ý nào đó mà nói, cũng là một loại chấp niệm mà Nhị điện chủ một loại lưu lại.
Oanh.
Tại hậu phương, Đồ Linh Vệ đều quỳ một chân, lần này, bọn chúng quỳ lạy cũng không phải là binh phù, mà là Nhị điện chủ.
Mà Mục Trần cũng là vào lúc này phát giác được, những chấp niệm vờn quanh thân Đồ Linh Vệ, vào lúc này lặng lẽ từ từ tiêu tán, điều này làm cho hắn âm thầm thở dài một hơi, quả nhiên, muốn mang Đồ Linh Vệ đi, không chỉ là cần có binh phù, hơn nữa còn cần phải có được sự cho phép của Nhị điện chủ.
Lần thứ hai hắn đối với Nhị điện chủ khom người hành lễ, sau đó binh phù trong tay giương lên, vòng sáng phát ra, lập tức 2000 Đồ Linh Vệ cũng hóa thành quang hoa ngút trời, cuối cùng vọt vào bên trong binh phù.
Đợi đến cuối cùng một đạo quang mang tiến vào binh phù, Mục Trần cũng là thận trọng thu hồi, sau đó không do dự nữa, trực tiếp quay người đi ra khỏi điện.
Đồ Linh Vệ đã tới tay, như vậy tiếp theo đó, hắn nên đi đem bản thể Mạn Đồ La, mang ra ngoài.