Tiếng nổ vang không ngừng, nhưng để bọn họ kinh ngạc chính là, cái cửa lớn này không gì phá nổi.
Tất cả mọi người phân biệt lấy ra tuyệt chiêu, nhưng mặc cho công kích của bọn họ sắc bén ra sao, ngay cả Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao phổ thông cũng có thể thuấn sát, nhưng đối với cửa lớn lại hoàn toàn vô dụng.
– Không mở ra, hoàn toàn không mở ra!
Bọn họ không thể không thừa nhận, lực lượng của mình ở trước mặt cánh cửa lớn này như phù du gặp phải đại thụ, hoàn toàn không thể lay động.
– Nhìn trên cổ con hổ kia.
Thiệu Tư Tư thận trọng, đột nhiên chỉ vào con yêu thú kia nói.
Mọi người nhìn, chỉ thấy trên cổ của yêu thú lại buộc vào một chiếc chìa khóa.
– Xem ra, nhất định phải đánh bại con mãnh hổ này, lấy chìa khoá mở cửa.
– Thủ xảo không được.
– Gọi đám người Đỗ huynh về đi, toàn lực chiến một trận a.
Tất cả mọi người hào khí can vân, trước chỉ là bọn hắn không muốn lãng phí thời gian, mới quyết định điệu hổ ly sơn, nhưng hiện tại chỉ có thể chiến một trận, vậy bọn họ cũng không sợ.
Thủy Nhạn Ngọc và Trưởng Tôn lùi qua một bên, chiến đấu như vậy bọn họ không thể nhúng tay, bằng không chính là chịu chết, bởi vì con yêu hổ này vô cùng mạnh, nếu không, đám người Đỗ An cũng không cần dẫn nó đi, trực tiếp vây ở một bên không phải được sao.
Mọi người phát ra tín hiệu, để đám người Đỗ An trở về.
– Ồ?
Ba người Đỗ An phân biệt đi vòng trở về, nhìn thấy cửa lớn vẫn đóng chặt, không khỏi kỳ quái.
– Không cần hỏi, cửa này căn bản không mở ra, cần dùng chìa khoá trên cổ con yêu thú kia.
Quan Vinh giải thích.
– Ha ha, vậy thì chiến một trận a.
Ba người Đỗ An cũng không sợ.
Tám đại thiên kiêu bước ra, nghênh tiếp hổ yêu chạy về.
Con yêu hổ này cường đại đến có chút khó mà tin nổi, thần văn trên người nhiều đến tám mươi đạo!
Khái niệm này nghĩa là gì?
Tương đương với thiên tài Bát Tinh, hơn nữa nó vốn là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao, lại thêm tám tinh lực lượng, cường đại đến không có bằng hữu.
Chẳng trách cần mười người tổ đội, tuy đám người Lăng Hàn đều là thiên tài trong thiên tài, nhưng gặp phải con yêu thú này cũng chỉ có thua trận. Trên lý thuyết mà nói, số lượng mười người có thể bù đắp lực chiến đấu kém một tinh.
Dù sao, hiện tại những thiên tài này chưa tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, đối mặt con yêu thú này hầu như khó giải.
– Đến đây đi!
Tám người đều tự tin tung bay.
Ngoại trừ Lăng Hàn, bảy người khác đều đạt đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh cao, lực lượng cao tới sáu tinh, lại thêm bọn họ nắm giữ bí thuật, lực chiến đấu chí ít bảy tinh, ra tuyệt chiêu tuyệt đối có thể đạt đến tám tinh.
Bởi vậy, bọn họ chiến thắng vẫn tương đối lớn.
– Ta công chính diện.
Lăng Hàn nói.
Cái này được Thiệu Tư Tư, Tô Kinh, Đỗ An hoàn toàn tán thành, tuy Hạ Vô Khuyết rất khó chịu, nhưng không có phản đối. Bọn họ biết, thể phách của Lăng Hàn mạnh mẽ vượt xa bọn họ, là lựa chọn vác chính diện tốt nhất.
Ba người Toàn Lập Hiên chưa từng thấy lực phòng ngự của Lăng Hàn thì hơi kinh ngạc, một Sơn Hà Cảnh Đại cực vị vác chính diện?
Nhưng ngay cả Hạ Vô Khuyết cũng không phản đối, bọn họ tự nhiên chỉ có thể tin tưởng.
Lăng Hàn lấy Tiên Ma Kiếm ra, kích hoạt, lập tức giết tới hổ yêu.
Oành!
Hổ yêu vung trảo, nhất thời đánh bay Lăng Hàn ra ngoài. Lực lượng của nó quá mạnh mẽ, sắp đạt đến cực hạn chân chính của Sơn Hà Cảnh, Lăng Hàn hoàn toàn không có tư cách chống lại.
– Oa!
Hắn phun ra một ngụm máu, không khỏi phiền muộn, trước mới vừa bị Loạn Tinh nữ hoàng hấp sạch sẽ, thật vất vả mới khôi phục một ít, hiện tại lại bị đánh thổ huyết, có cừu oán với mi sao?
Đòn đánh này đánh cho hắn gãy xương trật khớp, nhưng nguyên lực của Lăng Hàn chỉ rung lên, xương tự nhiên trở về vị trí cũ.
Dưới chân hắn bắn ra, tiếp tục giết trở lại, triển khai Khoái Tự Kiếm Quyết, thế công của hắn như triều.
Ba người Toàn Lập Hiên nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, bị lực lượng to lớn như vậy đập trúng, ngươi lại như không có chuyện gì xảy ra, đây là biến thái cỡ nào?
—————
