Giang Nghĩa nhắc nhở ông ta.
“Chính là chuyện trồng cây chuối ăn mì gói đó.”
“Ờm, là cái này à…”
Sắc mặt của Viên Triệu Hào trắng bệch, thật sự là mất cả chì lẫn chài, không những không ép Giang Nghĩa rời chức, còn đẩy mình vào bẫy.
Ở trước mặt nhiều người làm chuyện mất mặt như vậy, sau này làm sao quản lý thuộc hạ chứ?
“Giám đốc Giang, cậu xem, nơi này cũng không có mì gói…”
“Có, tôi mang.” Lâm Hân Vũ từ trong túi xách lấy ra một gói mì chua cay: “Bởi vì sợ trên đường đói, tôi bình thường đi công tác đều sẽ mang theo một gói trên người.”
Giang Nghĩa rất hài lòng mà nhận lấy gói mì, đưa cho Viên Triệu Hào: “Giám đốc Viên, mời bắt đầu màn biểu diễn của ông.”
Mặt mày của Viên Triệu Hào rất khó coi, rất khó khăn mà nhận lấy gói mì, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, những tên tay sai kia không có một ai đứng ra nói giúp ông ta.
Còn Kỳ Chấn thì cười híp mắt nhìn ông ta, chỉ đợi ông ta bắt đầu biểu diễn.
Thật ra Kỳ Chấn cũng cảm thấy khá có lỗi với Giang Nghĩa, cho nên ông ta vì để Giang Nghĩa vui, cũng không định giúp đỡ Viên Triệu Hào, chỉ cần có thể để Giang Nghĩa rút giận là được.
Viên Triệu Hào đáng thương rơi vào cục diện không ai giúp đỡ.
Lúc này, Lâm Hân Vũ giơ tay nói: “Như này không hay nhỉ?”
Trong lòng Viên Triệu Hào mừng rỡ, cuối cùng cũng có người đứng ra nói giúp ông ta rồi.
Nhưng Lâm Hân Vũ sau đó lại nói: “Ăn khô không tốt, tôi cảm thấy pha ra trước rồi ăn thì ổn hơn.”
Giang Nghĩa cười to: “Đề nghị này không tồi, đi, pha mì cho giám đốc Viên. Mì gói, không pha sao có thể gọi là mì gói.”
Vì vậy không tới 5 phút, một bát mì gói nóng hôi hổi được bê tới