Trương Thác đánh xe, đi thẳng đến tập đoàn Nhất Lâm, lúc này đây, Trương Thác đã xác định, sẽ cùng nhà họ Chu sinh ra xung đột, mà trước đó, Trương Thác cần giải quyết một chút vấn đề an toàn của Lâm Thuỳ Hân.
Lực lượng gia tộc, khác với thế lực ngâm bình thường, Trương Thác đến bây giờ, đều không biết rõ, trận chiến này sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng Trương Thác cũng không rõ ràng, nhưng nhất định phải đánh.
Thứ nhất, cho dù là Trương Thác cùng Chúc Nguyên Cửu có giao tình, hay là quan hệ giữa Chúc Nguyên Cửu và ông già Lục, cũng có thể là thân phận trước khi ông già Lục đến đây, cũng không thể để Trương Thác là hậu duệ duy nhất của người bảo vệ võ thuật cổ truyền Đại Nam ngồi nhìn như vậy.
Thứ hai, bản thân Trương Thác cũng phải tìm ra, trong chuyện này còn có bí mật gì.
Sự xuất hiện của gia tộc, mang đến cho Trương Thác áp lực rất lớn, thái độ của gia tạm thời không rõ ràng, Trương Thác tuy rằng đã tiêu diệt hai gia tộc nhà họ Triệu và nhà họ Hoàng, nhưng cũng không cho rằng tất cả gia tộc đều là kẻ thù, đương nhiên, cũng sẽ không coi những gia tộc đó là bạn tốt.
Giữa bạn bè và kẻ thù, nói trắng ra, chỉ là một sự thay đổi lợi ích.
Nhà họ Đường nguyện ý cùng Trương Thác chia sẻ phương pháp sử dụng linh thạch, thì cũng chính là bạn tốt.
Mà nhà họ Hoàng thì muốn tranh giành tòa thạch sơn đó với Trương Thác thì bị Trương Thác diệt trừ.
Thế giới của bọn họ, bạn bè và kẻ thù rất đơn giản.
Trương Thác ngồi ở hàng ghế sau xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ làm thế nào mới có thể bảo đảm tốt nhất sự an toàn của Lâm Thuỳ Hân.
Một chiếc xe ủi đất lớn xuất hiện trong tâm mắt Trương Thác.
“Người lái xe, dừng lại!” Trương Thác đột nhiên hô to một tiếng.
Người lái xe phanh mạnh và đậu xe bên đường.
Trương Thác trực tiếp ném ra ba trăm đồng, không đợi tài xế tìm tiên, đã mở cửa xe lao xuống.
Trên đường đến Sân bay, chỉ cần đi qua viện phúc lợi.
