Mục Trần nhìn chằm chằm Tô Khinh Ngâm, duỗi ra hai ngón tay ra nói: “Tô cô nương, ranh giới cuối cùng của ta là 2000 Đồ Linh Vệ, chỉ cần ngươi có thể khôi phục đủ số lượng này, ta liền để ngươi rời đi.”
“Ngươi điên rồi!” khuôn mặt Tô Khinh Ngâm biến đổi, nàng cả giận nói: “Hai ngàn Đồ Linh Vệ, ngươi căn bản không có thể nắm trong tay, cái phúc này ngươi không được hưởng!”
Hơn nữa, nếu quả như thật phun ra 2000 lực lượng Đồ Linh Vệ, chỉ sợ năng lượng trong cơ thể Hoàng Trùng, cũng sẽ tiêu hao bảy tám phần, điều này đối với Tô Khinh Ngâm mà nói giống như róc tâm cắt thịt.
“Có thể hưởng thụ cái phúc này hay không đó là chuyện của ta, Tô cô nương cái giá trị của Hoàng Trùng như thế nào, ta nghĩ ngươi hẳn rất rõ ràng, lần này ngươi tiến vào thượng cổ Thiên Cung, ta nghĩ chính là vì nó, mà những lực lượng trong cơ thể nó, vốn đã không thuộc về nó, ngươi hà tất phải tham lam?”
“Ranh giới cuối cùng của ta là như thế, sẽ không thay đổi chủ ý.”
Mục Trần nói chuyện, hai mắt nhắm lại, hiển nhiên không có ý định cò kè mặc cả, bởi vì dựa theo suy đoán của hắn, nếu như hắn không cách nào khống chế số lượng Đồ Linh Vệ này, thì cũng không có khả năng đem bản thể Mạn Đồ La từ cái chỗ kia mang ra.
Tô Khinh Ngâm nhìn Mục Trần, tức giận đến nghiến chặt hàm răng, bất quá nàng nhìn thấy bộ dáng Mục Trần, cũng biết dù có nói gì cũng vô ích, lúc này chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, kết ấn, chỉ thấy Hoàng Trùng phát ra thanh âm sắc nhọn, càng ngày càng nhiều huyết hồng quang mang mãnh liệt bắn ra.
Nương theo những huyết quang đó phun ra, nguyên bản thân thể Hoàng Trùng đang sáng tỏ, cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm, thấy thế tâm tư Tô Khinh Ngâm như đang đổ máu.
Huyết quang không ngừng tiến vào trong người Đồ Linh Vệ, vô số cỗ thân thể theo thời gian dần trôi qua khôi phục hào quang thâm thúy.
“Được rồi.”
Hai mắt mở ra, khuôn mặt của hắn tiếu dung hiển hiện, hắn hướng về phía Tô Khinh Ngâm nhẹ gật đầu, nói: “Đa tạ.”
Tô Khinh Ngâm nghe vậy, lập tức ngừng phun ra huyết quang, thu hồi Hoàng Trùng, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Mục Trần giễu cợt nói: “Sao lại dừng lại vẫn còn có thể tiếp tục thi triển mà.”
Mục Trần mỉm cười, nói: “Vậy xin mời Tô cô nương tiếp tục.”
Hai ngàn Đồ Linh Vệ, cũng đã cực hạn của hắn.
“Ta không nghĩ ngươi có thể điều khiển được tần này Đồ Linh Vệ.” Tô Khinh Ngâm thanh âm giễu cợt, nàng không cho rằng Mục Trần có thể khống chế 2000 Đồ Linh Vệ, dù sao chi quân đội này là từ Nhị điện chủ tạo ra, năm đó đã giết chết không biết bao nhiêu Địa Chí Tôn.
Cho dù bây giờ bởi vì sinh cơ cùng linh trí đã tán đi, hơn nữa số lượng cũng hao tổn, cho nên sức chiến đấu chỉnh cũng yếu đi rất nhiều, nếu như thực sự nắm trong tay, e là muốn chống lại cường giả Địa Chí Tôn, cũng chưa chắc có lực đánh một trận.
Mục Trần cười cười, cũng không có bất kỳ tranh cãi gì với nàng, tay áo vung lên, Cửu Long thí tiên trận chấn động, lỗ hổng tái xuất hiện, thấy thế Tô Khinh Ngâm cũng là lập tức bước ra.
Ra khỏi linh trận, Tô Khinh Ngâm lập tức cảm giác được thân thể của căng cứng đều là thư giãn xuống, sau đó nàng chính là đôi mắt đẹp bất thiện nhìn chằm chằm Mục Trần, muốn là có chút nuốt không trôi mới vừa khẩu khí kia.
Bất quá, cho dù nàng có nhìn chằm chằm, Mục Trần cũng không hề sợ hãi, chỉ cười tiếu dung đối mặt nàng.
Ánh mắt giao hội, mơ hồ có linh lực tản mát đi ra.
Tô Khinh Ngâm tay cầm Hoàng Trùng đang run rẩy do bị liên tục cưỡng ép lấy sinh lực, khuôn mặt lạnh như băng nói: “Không có toà linh trận này, ngươi bây có dám đấu với ta?”
Mục Trần cười nói: “Hẳn là không đấu lại ngươi đi.”
Nếu như Tô Khinh Ngâm thực sự lấy Hoàng Trùng làm lá bài tẩy hắn thật đúng là ăn thua thiệt rất lớn.
Nghe được câu trả lời này của Mục Trần, Tô Khinh Ngâm ngơ ngác một chút, chợt khuôn mặt chợt hoà hoãn lại, nàng không nghĩ Mục Trần lại trả lời câu này, dù sao gia hỏa này quá mức giảo hoạt, cho nên thật muốn liều mạng đấu, thậm chí trong tay cầm Hoàng Trùng, nhưng Tô Khinh Ngâm cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể chém giết Mục Trần.
Mà loại người như Mục Trần, nếu như không thể triệt để gạt bỏ, thì nên không cần làm địch nhân nếu không sợ rằng ăn không yên ngủ không yên.
Dù sao ngay cả Hạ Vũ, Mục Trần đều nói giết liền giết, phần quả quyết kia, ngay cả Tô Khinh Ngâm cũng có chút kinh hãi, cho nên trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết nếu như không đối địch với Mục Trần, đó là tốt nhất.
“Trước đó ta đã chấp nhận lời của Hạ Vũ gây khó dễ cho ngươi, vậy lần này coi như hòa nhau.” đôi mắt đẹp Tô Khinh Ngâm biến ảo, cuối cùng thu liễm linh lực hừ lạnh nói ra.
Trong lòng một phen cân nhắc, Tô Khinh Ngâm quả quyết lựa chọn.
“Vậy xin đa tạ rồi.” Mục Trần cười cười, đối với việc Tô Khinh Ngâm trước đó đã ngăn lại Cửu U, hắn thật không thèm để ý, dù sao nếu như thật muốn cùng Hạ Vũ liên thủ đối phó hắn, chỉ sợ hắn cũng không khả năng giết được Hạ Vũ.
Cho nên hắn cũng không cần thiết phải đối địch với Tô Khinh Ngâm.
Tô Khinh Ngâm nghe vậy, cũng không lưu lại, nàng nhìn thoáng qua những Đồ Linh Vệ bên trong đó, nói: “Nể mặt hợp tác, nhắc lại ngươi một câu, cũng đừng quá tham, những Đồ Linh Vệ này cũng không dễ dàng khống chế như vậy.”
Thoại âm rơi xuống, nàng trực tiếp quay người lướt đi, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng hóa quang ảnh biến mất. Mục Trần nhìn Tô Khinh Ngâm rời đi, cũng không ngăn cản, đợi một lát sau, liền đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về Đồ Linh Vệ, con mắt dần nóng bỏng lên.
Nếu như hắn có thể khống chế chi đội này, như vậy tính như bây giờ hắn chưa bước vào Địa Chí Tôn, nhưng đối mặt với Địa Chí Tôn, hắn cũng có thể đánh một trận.
Đối với với hắn mà nói, không thể nghi ngờ sẽ tăng lên thêm danh tiến sợ rằng hắn cũng sẽ chân chính bước vào đỉnh cao của cường giả thiên la đại lục.
Vừa nghĩ tới đó, Mục Trần cũng là hít sâu một hơi, kiềm chế xao động trong lòng, trực tiếp cất bước, bước vào bên trong Cửu Long thí tiên trận, sau đó từng bước hướng về chi đội Đồ Linh Vệ kia mà đi.
Tô Khinh Ngâm đã rời đi, kế tiếp hắn nên tới tiếp thu chi quân đội Đồ Linh Vệ này.