– Làm sao?
Thủy Nhạn Ngọc vội vàng hỏi.
– Nơi này, nơi này là mười người!
Lăng Hàn có chút khó khăn nói.
– Ha ha, Lăng huynh, có phải ngươi quá sốt sắng không?
Toàn Lập Hiên cười nói, đây là một lời giải thích uyển chuyển, cho Lăng Hàn chút mặt mũi, nếu không hắn nhất định sẽ trực tiếp mắng người, có cái gì ngạc nhiên, không phải mười người, lẽ nào là chín người, mười một người ngươi mới hài lòng?
Hiện tại hắn thật có chút hoài nghi, người như vậy có khả năng thông qua thạch trận sao?
Quái lạ!
Lăng Hàn lại nhìn mặt đất, sắc mặt càng thêm âm trầm nói:
– Các ngươi đếm xem, trên đất có bao nhiêu cái bóng.
– Lăng Hàn, ngươi đủ chưa!
Hạ Vô Khuyết vốn bất mãn với Lăng Hàn, lúc này tự nhiên càng thêm căm tức, trực tiếp rống lên.
Tuy những người khác không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói rõ vấn đề.
– Chờ đã!
Thiệu Tư Tư hoa dung thất sắc nói.
– Các ngươi nhìn cái bóng dưới đất đi!
Nghe nàng cũng nói như vậy, những người khác cuối cùng nghiêm túc nhìn mặt đất, sau đó, sắc mặt của bọn họ biến đổi.
Mười một cái bóng!
Sao có thể có chuyện đó, bọn họ rõ ràng chỉ có mười người mà thôi, vì sao lại xuất hiện mười một cái bóng?
Quái đản.
– Một, hai ba, bốn năm…
Tất cả mọi người đếm thử, nhưng mặc bọn họ đếm mấy lần, bọn họ cũng chỉ có mười người, mà cái bóng dưới đất lại mười một cái.
Lăng Hàn tỉnh táo lại nói:
– Mọi người động thử xem.
Những người khác gật đầu, dồn dập giơ tay, cái bóng dưới đất đương nhiên cũng làm ra động tác tương đồng, Nhưng vấn đề là, mười một cái bóng đều như vậy.
– Từng cái từng cái!
Lăng Hàn trước tiên giơ tay, lúc này, chỉ có một cái bóng động.
Mọi người phân biệt nhấc tay, hai, ba bốn, năm… tám, chín, mười.
Xoạt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cái bóng từ đầu tới đuôi vẫn không nhúc nhích qua.
– Giết!
Lăng Hàn lấy ra Tiên Ma Kiếm, nguyên lực phun trào, Thần Kiếm kích hoạt, có từng đạo từng đạo bảo khí buông xuống, mỗi một đạo đều nặng như núi cao, lại có liệt diễm bốc lên, hóa thành hỏa điểu.
Đây là hai loại thần văn trọng lực, hỏa diễm của Lăng Hàn, bị hắn khắc vào Tiên Ma Kiếm, hiện tại đồng thời vận chuyển ra.
Ầm!
Ánh kiếm bắn một lượt, như mưa tên.
Mọi người lập tức nhìn sang, chỉ thấy cái bóng đã biến trở về mười cái, nhưng cái bóng thần bí kia lại không thấy tung tích, nơi nào cũng tìm không được.
Dù người nơi này đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại cũng tê cả da đầu, hồi hộp mãnh liệt.
Ở dưới mí mặt của bọn họ, một cái bóng không cánh mà bay.
Bọn họ đều nhìn rất chặt, nhưng bởi vì trong nháy mắt công kích kia đánh tới sản sinh ra gợn sóng, hơi ảnh hưởng thần thức, xuất hiện một tia khoảng cách, liền mất đi tăm tích của cái bóng kia.
– Đều do ngươi!
Hạ Vô Khuyết chỉ vào Lăng Hàn, trên mặt đều là vẻ trách cứ.
– Nếu không phải ngươi cậy mạnh ra tay, sẽ để đồ vật thần bí kia chạy sao?
Hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nguyên bản là nhìn Lăng Hàn khó chịu.
Thủy Nhạn Ngọc giận dữ nói:
– Nếu không phải Lăng Hàn nhắc nhở, ngươi căn bản không biết có thêm một cái bóng đang theo dõi chúng ta!
Hạ Vô Khuyết dù sao cũng là thiên kiêu, qua mấy lần đã hết hy vọng với nàng, tự nhiên cũng chém xuống ái mộ trong lòng, nghe vậy chỉ hừ lạnh nói:
– Là một thành viên trong đội, tự nhiên phải lấy đoàn đội làm trọng, người này tự cho là đúng! Nơi này người nào lực công kích không trên hắn, cần hắn ra tay sao? Hiện tại chỉ là để cái bóng thần bí kia chạy.
Lăng Hàn cũng giận nói:
– Sau khi đi ra ngoài, sẽ đánh chết ngươi!
—————
