Đúng là vợ chồng son, Lạc Ân Nghiên cũng rất nể phục cặp đôi trẻ con này.
[Khi nãy mẹ của Âu Thành Triệu nhắn tin muốn gặp mình. Đúng là bị rất nặng đi, nhưng như vậy thì đã sao? Mình cũng đâu thể nào giúp cậu ta được?] [Haizzz nếu cậu đã quyết tâm cắt đứt với tên kia thì cũng nên cắt đứt luôn với người nhà cậu ta, lúc đó may ra mới được yên ổn hoàn toàn] Thanh Nghi vừa hí hửng nhai xoài vừa nói. [Cắt đứt không phải nói ngày 1 ngày 2 là xong. Trong khi gia đình mình và cậu ta còn có thân thích, dù gì cũng phải nể họ một chút, không thể nào làm ảnh hưởng mối quan hệ bạn bè của cha mẹ mình được]Lạc Ân Nghiên chán nản dựa vào ghế nhắm mắt lại, cô thì đang đau đầu muốn ch.ế.t mà Thanh Nghi đầu giây bên kia lại cười như được mùa.
[Cậu xui xẻo thiệt đó Ân Nghiên, lại dính vô tên có tính mặt dày cố chấp. Không ai cứu được cậu đâu, ra tín hiệu SOS gãy tay cũng vậy. Thôi thì chấp nhận số phận tới đâu thì tới thôi. Mình cũng ghét tên đó lắm, hắn cướp chồng mình, anh ấy đi lo cho tiểu tam bỏ mặc vợ bầu ở nhà thế này đây!]Nghe Thanh Nghi trách móc Nguyên Ngọc Dương, Lạc Ân Nghiên cũng không kiềm được cười thành tiếng. Khi nãy còn trầm mặc, bây giờ lại hùa theo Thanh Nghi mà cười đùa vui vẻ.
Đang nói chuyện thì Lạc Ân Nghiên nghe được tiếng ai đón gọi Thanh Nghi.
Thanh Nghi nhìn ra phía cửa cười cười ‘vâng’ một tiếng sau đó quay lại nhìn vào điện thoại mà nói với cô.
[Thôi mình cúp máy nhé! Mẹ chồng gọi mình đi ăn cơm rồi, cậu cũng ăn trưa rồi làm việc đi] [Ừm tạm biệt!] [ Tạm biệt!]Thanh Nghi nói xong thì chủ động ngắt máy, vừa hay lúc này bún ốc của Lạc Ân Nghiên cũng được giao tới. Vi Yến đã đưa lên cho cô, Lạc Ân Nghiên nói cảm ơn rồi nhanh chóng lấy phần ăn của mình ra để thưởng thức.
………
Tối đến.
Hơn 12 giờ đêm.
Lúc này cả bệnh viện đều chìm trong im lặng. Trong phòng bệnh chỉ vỏn vẹn hai người là Lê phu nhân và Âu Việt Minh.
Châu Ái Nghi và Nguyên Ngọc Dương đã về từ lúc chiều nên chỉ còn hai ông bà đơn côi ở đây. Âu Thành Triệu tỉnh dậy, đôi mắt mở to chậm rãi ngồi dậy. Cậu đơ người nhìn xung quanh, bầu không khí yên tĩnh ghê rợn, Lê phu nhân và Âu chủ tịch đang ôm nhau ngủ ở giường dành cho người nhà.
Không ai nhận biết được Âu Thành Triệu đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cảm thấy được không ai còn thức nữa, Âu Thành Triệu ngơ ngác hành động theo cảm tính, tay rút lấy sợi dây truyền nước ra. Từng hành động đều ra sức nhẹ nhàng nhất có thể, lửng thửng đi ra khỏi phòng bệnh để lại chiếc giường trống trơn.
Âu Thành Triệu đầu tóc rũ rượi, trên người mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Cánh tay vẫn còn được băng bó, giữa hành lang trống rỗng, một mình Âu Thành Triệu di chuyển trên đó. Khung cảnh vô cùng quỷ dị, lâu lâu lại có tiếng gió, tiếng lá ma sát nhau tạo thành tiếng ‘xào xạc’.
Đứng ở ngoài lề đường, Âu Thành Triệu vẫy tay gọi một chiếc taxi. Giờ này là giờ các Taxi thay phiên nhau hoạt động liên tục, nên cũng không quá lâu đã có một chiếc taxi dừng ngay cổng bệnh viện.
Một người đàn ông già dặn ngó đầu ra bên ngoài cười hiền hoà.
“Cậu đi taxi sao? Nào nhanh lên xe thôi”
Âu Thành Triệu không trả lời, trầm mặc leo lên chiếc xe. Người đàn ông thấy cậu như vậy cũng có chút sờ sợ, chạy taxi ban đêm như thế này ông nghe nói các ông bạn của mình đã từng gặp ma rất nhiều. Ông cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ, nên khi thấy dáng vẻ kì lạ của chàng thanh niên, ông không thể không sợ hãi, sợ mình gặp ma gặp quỷ, lại còn đón khách ngay cổng bệnh viện như thế này ông càng sợ hơn.
Dù vậy ông vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đờ.
“Cậu trai trẻ cậu muốn đi đâu”
Âu Thành Triệu nghĩ nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói ra một địa chỉ quen thuộc. Chiếc taxi cũng bắt đầu lăn bánh đi xa khỏi bệnh viện.
….
Trước cổng một căn nhà.
Âu Thành Triệu ngơ ngẩn đứng đó, đôi mắt nhìn thẳng vào bên trong căn nhà tối om không một bóng đèn. Cậu muốn vào nhưng không có chìa khoá, bất đắc dĩ đã vào được bên trong bằng cách trèo rào.
Như vậy vẫn chưa xong, cậu phải thông qua một cái cửa nữa mới vào được căn nhà. Nhưng cũng giống vừa nãy, Âu Thành Triệu không có chìa khoá. Cậu đứng nhìn xung quanh một lúc thì quyết định lợi dụng những cái bật nhỏ thừa ra trên tường và mấy thanh sắt quấn đầy sợ dây leo để trèo lên phòng Lạc Ân Nghiên.
Trông cậu không khác gì mấy tên trộm là bao, như đang rình mò để vào nhà. Khu dân cư Lạc Ân Nghiên ở an ninh rất chặt, nếu ai đó mà chứng kiến được cảnh này khả năng sẽ hét ầm lên mà kêu người bắt cậu.
Không tốn quá nhiều thời gian, Âu Thành Triệu cuối cùng cũng trèo vào được đến phòng Lạc Ân Nghiên. Nhìn trên chiếc giường trống trơn, rồi lại nhìn căn nhà tối om, nếu đoán không nhầm giờ này có lẽ Lạc Ân Nghiên vẫn chưa về nhà.
Vậy cô đi đâu?
Ở công ty tăng ca, hay là đi tới nhà ai đó ngủ rồi?
Bỗng nhiên một suy nghĩ gì đó nảy trong đầu, Âu Thành Triệu hoảng sợ gấp gáp chạy tới mở toang tủ đồ ra.
Thấy được tất cả đều nguyên vẹn cậu thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Lạc Ân Nghiên không có trốn cậu, Âu Thành Triệu chậm rãi đóng tủ lại, xong từng bước đi lại ngồi trên chiếc giường hồng nhạt rộng lớn kia.
Trong khứu giác của cậu tràn ngập mùi hương thơm nhè nhẹ. Là mùi hương mà cậu say đắm đến đê mê, Âu Thành Triệu cười cười không bình thường, cậu ôm lấy chiếc gối của Lạc Ân Nghiên mà ngửi. Mùi hường ấy càng nồng đậm hơn, nó sộc thẳng vào mũi cậu.
Âu Thành Triệu vừa cười vừa lẩm bẩm.
“Thơm quá! Là mùi của Ân Nghiên” Vừa nói cậu vừa hít sâu như một tên nghiện ma tuý.
Dưới sân lúc này truyền đến tiếng xe cùng tiếng mở cổng, ánh đén rọi sáng cả một sân nhà, phản xạ lên bức tường cạnh của sổ phòng Lạc Ân Nghiên. Âu Thành Triệu đang ôm gối lập tức quay lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi nở một nụ cười mừng rỡ.