Từ thứ sử Duyện Châu đến đám quan nhỏ bên dưới, nếu bọn họ muôn miệng một lời, cắn chết điện hạ mưu phản, chậu nước bẩn này ai sẽ rửa sạch cho điện hạ?
Điện hạ sinh tử còn chưa biết, lại bị khép trọng tội mưu phản như vậy……
Uyển Nhi chỉ cảm thấy như bị một tấm ván cắm đầy đinh sắt nặng nề đè trên lồng ngực, vừa đau đớn vừa ngột ngạt, không thể thở nổi. Đời trước Thái Bình sống một mình ba năm đó, điện hạ chính là một ngày rồi một ngày chịu đựng như vậy sao?
Trong tim, phảng phất bị cái gì hung hăng đâm vào.
Giày vò như vậy, Uyển Nhi chỉ mới chống cự nửa ngày, đã cảm thấy đau khổ cực kỳ. Điện hạ của nàng chịu đựng suốt ba năm, nếu không phải tình sâu như biển, làm sao có thể chịu được lăng trì như vậy?
“Thuốc đâu?” Uyển Nhi mệt mỏi mở miệng.
Hồng Nhụy cuối cùng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm chiếc hộp bên gối đến, lấy tờ giấy phương thuốc từ bên trong ra, đưa cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi mở tờ giấy viết phương thuốc ra, lúc thấy rõ chữ viết bên trên, nước lập tức lăn xuống gương mặt, nàng cầm lòng không đậu mà bật cười.
Hồng Nhụy không nghĩ tới đại nhân lại có phản ứng như vậy, lo lắng đại nhân có phải hay không đột nhiên phát điên rồi, “Đại nhân người…… vẫn ổn chứ?”
Uyển Nhi hít sâu một hơi, ôm sát tờ giấy vào trong lòng, “Ta liền biết…… nàng không nỡ……”
Hồng Nhụy càng thấy càng lo lắng, “Đại nhân?”
Uyển Nhi dứt khoát lau nước mắt, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, “Hồng Nhụy, mang một chậu nước ấm đến đây đi, ta cần rửa mặt chải đầu thay y phục, sau khi hừng đông, lại đến gặp thứ sử Duyện Châu một lần.”
Hồng Nhụy cực kỳ lo sợ, “Nô tỳ đi múc nước cũng được, nhưng đại nhân người…… cũng đừng tự sát nha.” Nàng đã nghe nói không ít chuyện tự sát không thể hiểu được, những người đó đều đuổi người bên cạnh đi, sau đó liền tự sát bỏ mình.
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Ta sao lại tự sát?”
“Vậy…… Để nô tỳ làm một chuyện trước…… Nô tỳ lại đi múc nước……” Hồng Nhụy nói xong, vội vàng đi một vòng trong phòng, thu hết mấy thứ nhìn như dao kéo, lại đóng thật chặt cửa sổ, lúc này mới yên lặng rời khỏi phòng.
Uyển Nhi lại nhìn giấy viết thư một lần nữa, cẩn thận cất kỹ tờ giấy, rồi đi đến bên gương đồng, chỉnh trang dung nhan của mình. Điện hạ có mưu tính của điện hạ, nàng cũng phải vì điện hạ ra trận chiến đấu.
Không lâu sau, Hồng Nhụy bưng nước ấm nhanh chóng đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy Uyển Nhi đã chỉnh trang thỏa đáng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên đúng như Trương đại nhân đã nói, hộp linh đan diệu dược kia xác thật là thuốc chữa khỏi bệnh.
Hồng Nhụy bưng nước ấm qua, cầm khăn sạch đến, tẩm ướt rồi đưa cho Uyển Nhi, “Đại nhân, mời dùng.”
Uyển Nhi nhanh chóng lau mặt, đội chắc mũ quan, hỏi: “Hiện nay là giờ nào?”
“Sắp đến giờ Mão.” Hồng Nhụy trả lời đúng sự thật.
Uyển Nhi trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, đứng dậy đến bên kỷ án, mài mực nâng bút, nhanh chóng viết xong thiệp chào, đưa cho Hồng Nhụy, “Khi nào trời sáng, ngươi liền đưa tấm thiếp này đến chỗ Dương Quỳnh.” Dương Quỳnh là kẻ nhát gan không có chủ kiến, đối phó với người như vậy cũng không khó, “Liền nói…… Ta có khẩu dụ muốn tuyên.”
Tuy Hồng Nhụy không biết đại nhân muốn làm cái gì, nhưng thấy đại nhân khôi phục như thường, lòng nàng tràn đầy cao hứng.
Sau khi nàng tiếp nhận tấm thiếp, chỉ thấy Uyển Nhi bỗng nhiên nghiêng người đến gần, ghé vào tai nàng thì thầm: “Điện hạ không có việc gì, Xuân Hạ hẳn là cũng mạnh khỏe.”
Hốc mắt Hồng Nhụy nóng lên, “Thật…… Thật sao?”
“Ừm.” Hai tay Uyển Nhi nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: “Chúng ta ở Duyện Châu ba ngày rồi sẽ rời đi.”
Hồng Nhụy gật đầu thật mạnh, “Vâng!”
“Thùng thùng”
Đúng lúc này, Trương Tắc gõ vang cửa phòng, “Thần đã nấu xong thuốc cho đại nhân, xin đại nhân dùng lúc còn đang nóng.”
“Hồng Nhụy, để hắn vào đi.”
Sau khi Uyển Nhi phân phó, Hồng Nhụy liền đón Trương Tắc vào.
Trương Tắc nhìn thấy thần sắc Uyển Nhi lúc này đã bình tĩnh, so với lúc hôn mê khác nhau như hai người, vậy là tâm dược nhất định đã có tác dụng. Hắn đặt chén thuốc xuống, cười khẽ nhất bái với Uyển Nhi, “Đại nhân cứ việc an tâm, điều dưỡng thân thể thật tốt mới là thượng sách.”
“Lời này là đại nhân nói, hay là nàng nói?” Uyển Nhi ý tứ hỏi lại.
Trương Tắc hiểu ý cười, “Đều là lời của đại phu.”
Uyển Nhi nhìn hắn có vài phần quen mắt, “Ta hình như đã gặp đại nhân ở nơi nào?”
“Hạ quan vẫn luôn nhậm chức ở bên cạnh điện hạ, năm ấy đại nhân đến Trường An tuyên chỉ, điện hạ có mệnh hạ quan xem mạch cho đại nhân.” Trương Tắc nghiêm túc trả lời.
“Trương Tắc?” Uyển Nhi nhớ ra người này.
Trương Tắc gật đầu, “Chính là hạ quan.”
Uyển Nhi cười cười sâu xa, bưng chén thuốc lên, dùng muỗng nhỏ chậm rãi uống hết.
Trương Tắc tiến lên xem lại mạch cho Uyển Nhi, gật đầu nói: “Còn phải điều dưỡng thêm nửa tháng, nếu……” Hắn thử mở miệng, “Đại nhân không ở lại, có thể để hạ quan đưa đại nhân một đoạn đường, đưa đến cổng thành Thần Đô, hạ quan sẽ trở về.”
“Đã là mệnh lệnh của nàng, ngươi phải nghe theo, tự nhiên ta cũng phải nghe theo.” Ý cười của Uyển Nhi dần dần đậm hơn, nàng nên điều dưỡng thân thể thật tốt, lúc gặp mặt mới có sức lực “thu thập” nàng ấy.
Ai bảo điện hạ dọa nàng như vậy!
Trương Tắc tưởng rằng còn phải phí thêm mồm mép, không nghĩ tới Uyển Nhi lại đồng ý nhanh như vậy, “Như thế thật tốt.”
“Mấy ngày nay làm phiền Trương đại nhân rồi.”
“Đều là nên làm.”
Sau khi hừng đông, Hồng Nhụy đem tấm thiếp đưa đến phủ thứ sử.
Vốn dĩ Qương Quỳnh còn muốn trốn tránh không gặp, hôm qua bị Uyển Nhi chất vấn như vậy, hắn làm sao chống đỡ được? Nhưng nghe thấy người tới nói, còn có khẩu dụ muốn tuyên, hắn nào có lý do để qua loa lấy lệ?
Vì thế, hắn chỉ phải sai người mời Uyển Nhi vào trong phủ.
Hôm nay Uyển Nhi rất khác hôm qua, trên người nàng biến hóa rõ ràng như vậy, Dương Quỳnh chỉ cảm thấy càng thêm thấp thỏm bất an.
“Thượng Quan đại nhân, mời.”
“Dương đại nhân.”
Uyển Nhi cũng không lập tức ngồi xuống, chỉ nhìn lướt qua những người hầu hạ trong chính đường.
Dương Quỳnh sửng sốt một chút, “Đây là……”
Uyển Nhi không nói thẳng, chỉ ho nhẹ hai tiếng, Hồng Nhụy liền biết điều mà rời khỏi chính đường, ra cửa chờ.
Dương Quỳnh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cho hạ nhân lui xuống.
“Đại nhân có thể tuyên chỉ.”
Uyển Nhi cười lạnh một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Dương Quỳnh, ngươi còn muốn giữ cái đầu trên cổ mình sao?”